Một, câu chuyện “mượn tiền”
Vay tiền giống như một thử nghiệm
cho cả hai bên. Những người vay tiền thì thường cảm thấy e ngại, dè dặt; như
người xưa vẫn nói “lên núi đánh hổ thì dễ, chứ mở miệng vay tiền lại càng khó”. Đối với người bị
mượn tiền mà nói, nếu đồng ý thì
sợ là đối phương sẽ rất lâu mới trả lại tiền (thậm chí có người còn không trả), còn nếu
từ chối thì lại sợ sẽ làm tổn hại
hòa khí anh em,
bạn bè. Vậy mới nói, “vay tiền” đúng là
thách thức lớn ai cũng gặp trong đời.
Đối với người đi mượn tiền thì sao? Giống như lúc tôi phải đi mượn tiền, đúng
mất nửa tiếng không mở lời nổi, tại sao chứ?
- Thứ hai, đối tượng để
bạn quyết định vay tiền chắc chắn bạn đã phải xem xét rất kỹ, họ phải là người có
mối quan hệ tốt với bạn, là
bạn tốt, là anh em, những người có
kinh tế mạnh hơn bạn, để đảm bảo xác xuất bị từ chối là thấp nhất.
- Thứ
ba, nếu như
kế hoạch vay tiền của bạn không thành, tức là đối phương không cho bạn vay tiền thì cũng
đừng vội cho đó là
vấn đề khó khăn. Ai rồi cũng có lúc gặp khó khăn, biết đâu chính lúc mà mình hỏi mượn tiền thì người ta cũng đang không thuận
lợi trong
tài chính nên mới từ chối. Căn bản là
tấm lòng của họ nói lên tất cả, dù họ không cho mình mượn tiền nhưng cách
quan tâm,
giúp đỡ khác của họ cũng đã là rất
giá trị rồi. Hãy
trân trọng tình cảm của họ, đừng vội tỏ
thái độ hay trở mặt với họ, như thế rất không hay!
Tất nhiên
cuộc sống mà, có lúc này lúc khác, hôm nay ta đi mượn của người ta thì ngày sau cũng nên tìm
cơ hội để giúp đỡ lại họ. Có tiền thì cho mượn, không có thì cũng chẳng ai trách, vay tiền vốn chẳng liên quan gì tới cái gọi là “tiểu xảo” như mọi người vẫn nghĩ, cái chính là “thái độ” phải
khéo léo.
Thứ hai, câu chuyện “thanh toán hóa đơn bàn ăn”
Trả tiền cho bữa ăn cũng là một chủ đề rất
thú vị trong đời
sống. Thật sự mà nói hầu như mọi người đều thích những người đi ăn cùng mà luôn
vội vàng trả tiền trước, và đặc biệt không
thiện cảm với những người “cố làm ra bộ dạng như vậy”.
Không phải ai đi ăn cũng
lịch sự hay
hào phóng để trả tiền cho bàn ăn. Rồi
ghét nhất là những kẻ cố làm ra bộ sẽ bao ăn nhưng cuối cùng vẫn là để mọi người 50 -50.
Tôi thấy như thời tôi còn là
sinh viên, mỗi lần đi ăn với ai đó, tôi luôn thành thực nói tôi chưa đi làm nên chưa có khả năng để mời mọi người một bữa
hoàn hảo, và chúng ta chỉ
có thể chia 50 - 50 Và tôi thấy điều đó rất
bình thường, không có gì lấy làm
xấu hổ, không cần phải
sĩ diện hão như ai đó, rồi mọi người đều cảm thấy
thoải mái. Bởi tôi tin đúng là bây giờ tôi chưa có khả năng trả hóa đơn cho bạn
bè nhưng tương lai tôi có thể sẽ là người giúp mọi người “trả hóa đơn bàn ăn” khi đi cùng nhau.
Không phải ai cũng có thể xử lý những tình huống phải thanh toán một cách khéo léo. Vậy mới có nhiều người mỗi khi tụ tập bạn bè đều kiếm lý
do vắng mặt. Có đôi khi chúng ta nên
bỏ qua những yếu tố
hình thức để
giải thoát cho
chính mình, đừng giữ cái sĩ diện hão mà đưa mình vào thế khó. Cũng không có kỹ thuật nào là
mẹo cả,
đơn giản là nhìn vào
thực tế túi tiền và tấm lòng của mình thôi.
Thứ ba, câu chuyện “tiết kiệm tiền”
Tôi cũng từng bảo phải tiết kiệm tiền để mua
xe thời sinh viên, để đi
du lịch, hoặc là tạo một sổ tiết kiệm... Ấy vậy, cuối cùng tiền tiết kiệm cũng không thấy đâu cả. Như các cụ bảo “kiếm tiền 1 ngày tiêu trong 1 giờ”. Thật không dễ dàng gì để giữ được một khoản tiền tiết kiệm!
Có những người hôm nay ra ngân hàng mở sổ tiết kiệm rồi ngày này tháng sau phải vội ra rút bớt một khoản, bởi họ đã không có một kế hoạch
tài chính đủ tốt. Cứ thế, số người trong chúng ta có được một sổ tiết kiệm như dự định thật là một việc rất khó và chuyện tiết kiệm tiền xưa nay vẫn là câu chuyện “kinh điển” của những
người trẻ.
Vậy đấy, mọi chuyện cứ liên quan đến
tiền bạc là đau đầu, và hãy tin tôi đi gần như không ai trong chúng ta thoát được 3 vấn đề bên trên đâu!