Với cùng một sự việc, mỗi bên lại có cách nhìn khác nhau. Rất hiển nhiên, tôi chỉ vòng quanh ở cái vỏ bề ngoài, còn em gái tôi tìm hiểu ở tận sâu bên trong, vậy nên, 
cảm nhận được chỗ 
khác biệt, đối đãi với 
vấn đề đương nhiên cũng khác nhau rồi!.
 
 
Tình huống này cũng giống với câu chuyện cổ về một ly nước và một 
hồ nước mà tôi đã từng 
đọc trước đây.
 
 
Một vị 
đại sư có người đệ tử lúc nào cũng than trời trách đất. Một ngày kia, vị đại sư sai người đệ tử này đi chợ mua một bao muối.
 
 
Sau khi người đệ tử trở về, đại sư nói cậu ta bốc một nắm muối bỏ vào trong một ly nước rồi uống một ngụm.
 
Đại sư hỏi: “Mùi vị thế nào”.
 
Đệ tử chau mày đáp lại: “Mặn đến không chịu được!”.
 
Vị đại sư dẫn đệ tử đến bên hồ nước, bảo cậu đổ ly nước muối còn thừa lại vào trong hồ, sau đó nói: “
Con hãy uống thử nước trong hồ này xem.”
 
 
Người đệ tử 
làm theo đúng như vậy, cúi xuống hồ 
nước uống một ngụm, đại sư lại hỏi: “Bây giờ là mùi vị như thế nào?”. Người đệ tử mặt mày rạng rỡ khen: “Rất ngọt và thanh khiết!”
 
 
Đại sư lại hỏi: “Con có nếm được vị mặn không?”, người đệ tử 
quả quyết 
trả lời: “Không có!.”
 
 
Đại sư gật đầu, mỉm 
cười nói với đệ tử rằng: “
Nỗi đau trong cuộc đời cũng giống như muối kia vậy, có mặn hay không quyết định bởi vật chứa đựng nó.”
 
 
Đối chiếu với câu chuyện, tôi chính là giống như chén nước, còn em gái tôi thì lại là cái hồ kia vậy, ai hơn ai kém, lập tức 
phán xét được ngay.
 
 
Điều này cũng có 
nghĩa là: 
Trí tuệ lớn bao nhiêu, tấm lòng chính là lớn bấy nhiêu, mà dung lượng của tấm lòng lớn bao nhiêu, thế giới của người đó chính là lớn bấy nhiêu.”
 
 
Đại văn hào Victor Hugo có 
câu nói nổi tiếng: “
Trên thế giới rộng lớn nhất chính là biển cả, lớn hơn biển cả chính là bầu trời, lớn hơn bầu trời chính là lòng bao dung của con người.”