Trong thời
nhà Minh, Vương Trung Thừa là một vị quan nắm quyền có ảnh hưởng rộng trên các khu vực Quảng Đông và Quảng Tây.
Một hôm, ông phát hiện thấy 340.000 lượng
bạc (một lượng bằng khoảng 1.3 ounce) dư ra khi tiến hành kiểm
toán kho bạc. Bộ Hộ đã cân đối
tài khoản và mọi chi phí đã
được thanh toán xong. Phần thặng dư này là
sản phẩm của những năm giảm
chi tiêu quân sự trong thời
bình và không
văn phòng nào có bất cứ giấy tờ gì về số
tiền dư ra này.
Ông đã dự định viết một báo cáo
cho triều đình về phát hiện của mình. Một trong những người
bạn cũ của ông khuyên ông, “Ông cũng biết rõ về việc làm một quan chức liêm khiết. Số thặng dư này không phải
do biển thủ, tham ô từ chính phủ trung ương cũng không phải do ai làm ra
mà có. Tại sao ông không báo cáo 300.000 thôi còn giữ lấy 40.000 cho bốn đứa
con trai của ông? Nó không tổn hại gì đến lòng
trung thành của ông đối với đất nước này “.
Vương mỉm
cười và nói, “Việc này giống như một góa phụ đã giữ gìn sự tiết hạnh sau cái
chết của chồng mình trong 30 năm rồi mà nay lại để
mất nó đi chỉ vì
lợi ích cho những đứa
con. Đó không phải là điều đáng thương sao?”.
Ông đã viết một báo cáo chính xác và bàn giao không thiếu một lượng bạc nào. Người dân ca ngợi ông vì là một vị quan thực sự cao quý, và ông đã được bổ nhiệm làm tổng đốc trong nhiều năm. Con cháu của ông kiếm được nhiều vị
trí chính thức trong triều đình thông qua các kỳ thi quốc gia, và gia đình ông
thịnh vượng hết thế hệ này qua thế hệ khác.
Ngược lại, có một vị quan trong khu vực Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang ngày nay, người này đã biển thủ hơn một trăm ngàn lạng bạc. Sau khi
nghỉ hưu, ông ta đã mua nhiều khu đất lớn tại quê hương của mình và trở thành
người giàu nhất trong thị trấn. Tuy nhiên, ông ta đã có những
giấc mơ lặp đi lặp lại, trong
mơ ông nội của ông cảnh báo cho ông về một sự trừng phạt sắp tới, nhưng ông ta không tin điều đó.
Con trai duy nhất của ông ta và đứa cháu nội độc nhất đã phung phí
tiền bạc vào
uống rượu,
cờ bạc và gái mại dâm. Cả hai đều chết
trẻ. Chẳng bao lâu sau
cái chết của họ, viên quan về hưu này đã bị
đột quỵ và bại liệt. Tất cả
tài sản của ông ta cuối cùng đã được bán và của cải đều mất hết, nhưng đó vẫn chưa phải là cái kết. Ông ta còn phải đối mặt với những
hình phạt khủng khiếp hơn nữa trong
địa ngục.