Thích Ca Mâu Ni ở dưới cội bồ đề hỏi một người: “Trong mắt người thế tục, ngươi có
tiền, có thế, có một thê tử
yêu thương mình, ngươi tại sao còn không
vui?”
Người này đáp lời: “Chính là bởi vì có nhiều thứ như thế, nên ta mới không biết nên
lựa chọn như thế nào”.
Thích Ca Mâu Ni mỉm
cười nói: “Ta kể
cho ngươi một câu chuyện. Ngày nọ, một du khách gần
chết bởi vì khát nước,
Phật thương cảm liền biến một hồ hiện trước mặt người này, nhưng người này lại không
uống nước. Phật tổ bèn hỏi cho
nguyên nhân.
Người này
trả lời: ‘Nước ở hồ nhiều quá mà bụng của ta lại nhỏ thế này, uống một ngụm
không thể hết
được, vậy thì thà không uống còn hơn'”.
Giảng đến đây, Phật tổ nở
nụ cười, nói với người đang
buồn bã kia: “Ngươi
nhớ kỹ, trong đời ngươi
có thể đã gặp được rất nhiều thứ
tốt, chỉ cần dụng
tâm nắm giữ nó như vậy đủ rồi. Khát nước 3 ngày, cũng chỉ cần uống 1 hồ lô”.
Có một câu chuyện như thế này:
Có một
tài chủ
sống trong trang viên. Vì được
Thượng đế ưu ái, chục năm nay ông ta luôn thích
làm việc thiện,
giúp đỡ tất cả những người
nghèo khổ, ông trở thành một
người tốt điển hình. Có một năm, lũ lụt đột nhiên xuất hiện, toàn bộ trang viên nhanh chóng bị chìm ngập trong nước, vì cầu
cứu người chủ phải bò lên trên nóc
nhà. Đang lúc ông ta lòng nóng như
lửa đốt thời điểm, đột nhiên có người
chèo thuyền tới, nói với ông: “Đại thiện nhân, mau lên đây, ta đem ngươi đưa đến chỗ cao”.
Người chủ nhìn
nhìn người này, hồi đáp: “Vài chục năm nay, ta một mực tuân theo ý chỉ của Thượng đế, lấy việc
giúp người làm
niềm vui,
làm việc thiện tích đức. Tấm
lòng chân thành nhất định có thể
cảm động Thượng đế, biểu hiện của ta hắn cũng nhất định rõ mồn một trước mắt, cho nên Thượng đế sẽ đến cứu của ta, vì thế ngươi đi nghĩ cách cứu những người cần giúp đỡ khác!”. Thế là người kia chèo thuyền đi.
Mực nước dâng lên ngày càng cao hơn, xoáy nước mạnh hơn, tài chủ
ôm chặt ống khói trên nóc nhà rồi
khóc: “Thượng đế à,
tín đồ
trung thực thành tín của ngài đang ở trong nước sôi lửa bỏng, ngài
vì sao còn không hiện thân cứu
con? Chẳng lẽ ngài không nhìn thấy
hay sao?” Lúc này, một hồi âm thanh ầm ầm âm vang lên từ xa, một chiếc trực thăng bay tới.
Phi công gọi tài chủ: “Đại thiện nhân, nhanh lên, tôi ném cái móc xuống, ông hãy cột đai đeo vào người, tôi sẽ đưa ông đến khu vực
an toàn”.
Tuy nhiên, vị tài chủ lại
cố chấp đáp: “Không, không”. Ông lại nói giống hệt như trước. Vì thế, chiếc trực thăng cũng rời đi. Bỗng nhiên, một hồi sóng lớn gầm thét ập đến, tài chủ đã bị nước cuốn trôi đi.
Tài chủ sau khi chết lên
thiên đường, gặp Thượng đế, ông ta
oán giận nói: “Con trong mấy chục năm nay, ngày nào cũng như ngày nào, một mực
làm theo ý chỉ của ngài, không hề đắn đo
suy nghĩ, nhưng sao khi con gặp nan, ngài lại không tới cứu con, để cho con bị nước cuốn chết đuối. Xem ra con đã thật sự tin lầm ngài rồi!”
Thượng đế nhìn tài chủ
tiếc nuối nói: “Vì cứu ngươi, ta đã phái đi một chiếc thuyền cùng một chiếc trực thăng, nhưng ngươi lại không nắm lấy
cơ hội để tự cứu mình”. Đến lúc này, tài chủ mới ngạc nhiên, tỏ ra vô cùng
hối tiếc.
Sinh
mệnh đời người trên sân khấu, vô luận ngươi là nhân vật chính hay phụ, cũng vô luận ngươi rực rỡ dưới ánh đèn hay thảm đạm sau hậu trường,
sở hữu tất cả buồn vui
sướng khổ đều là tự
đạo tự diễn. Điều Thượng đế ban cho mỗi người đều là công
bình, vô luận
giàu có,
nghèo khó, cao quý hay là hèn mọn. Vì thế sau khi chúng ta đã
cố gắng, càng cần phải có thêm
nhận thức lý tính,
đừng vì đã để vụt
mất thứ gì đó mà
trống rỗng ôm
hận.
Kỳ thực, những gì thật sự cần cho sự
sinh tồn của
con người là không nhiều, dù là có nhiều vinh hoa
phú quý cũng vậy, lúc trong điên cuồng mỏi mệt
tranh giành, chợt tỉnh
ngộ mới phát hiện ra bao nhiêu ngày tháng đã qua đi.