Có biết ơn, người ta sẽ luôn vui vẻ, hạnh phúc, enjoy mọi thứ do cuộc sống ban tặng. Có lòng biết ơn, người ta sẽ biết được giá trị thay vì giá cả (người nghĩ về vật chất, được-mất thì do còn tham-sân-si nhiều, mà còn tham thì còn nghĩ về giá cả thay vì giá trị, nghĩ về phần MẤT chứ không nghĩ về phần ĐƯỢC, nên luôn luôn đau khổ).
Từ năm 2013, chúng ta đã đọc đi đọc lại 2 câu thơ:
Mình phải mang
ơn bất cứ ai đã cho mình 1
cơ hội. Từ
cha mẹ cho mình
cơ hội ra đời.
Thầy cô cho mình cơ hội biết đọc biết viết. Những người đã cho mình mở mang tầm mắt bên ngoài thì phải khắc sâu lòng
biết ơn. Cám ơn những
ông chủ đã nghĩ ra
công việc và cho mình làm (Còn phía ông chủ cũng cám ơn người làm đã góp sức xây dựng
công ty với mình, còn không có thì cũng chẳng sao, mình không quan
tâm, chỉ là
lòng biết ơn của mình thôi, không nên
quan tâm người ta có biết ơn lại mình không). Chúng ta cám ơn tất cả, cám ơn tự đáy lòng mình. Một phút giây mình
sống, là có sự đóng góp của bao người. Cám ơn những cây xanh tạo oxy cho mình thở, cám ơn muôn loài sống trên trái đất đã cộng sinh nhau mà tạo nên hệ sinh thái này. Từ đó chúng ta biết nên
bảo vệ cây xanh, hạn chế
ăn thịt động vật, tuyệt đối nói không với thú cưng và động vật hoang dã. Người ta làm
được vậy, vì có lòng biết ơn. Một cách tự nhiên, không hô hào, không phong trào. Người biết ơn có gương mặt sáng bừng, thanh tú,
nụ cười cũng
duyên dáng và
quyến rũ vô cùng.
Đi đến 1 vùng đất mới, chúng ta phải biết ơn người đã cho mình biết thông tin để mình biết mà đến. Rồi
anh em nhà Wright đã phát minh ra
máy bay, nếu không mình đi tàu tới đó cũng
mất cả tháng. Rồi chú
phi công đưa mình đến, từ cô
tiếp viên hàng không bưng 1 ly nước đến cho mình, ai mình cũng nên nở nụ
cười, và nói thank you, thank you liên tục.
Mình phải sâu thẳm trong tim mình biết ơn chú lái tàu, lái
xe, đến người dọn khách sạn nhà hàng, khách sạn, nhờ họ mà mình hưởng được sự sạch sẽ. Dù không bắt buộc nhưng mình luôn nở nụ cười với họ, tip họ vài
ba đô sau khi trả phòng, sau khi ăn xong
đứng lên cũng nên nhét vài đồng dưới dĩa (dù nước không có tip culture như Mỹ, còn nếu ở Mỹ thì phải tip 10-15%, bắt buộc). Thế hệ
trẻ, các
bạn cần
khác biệt.
Đừng nghĩ đến trả
tiền, đến đồng tiền mình đã trả và nhiệm vụ người ta phải làm, nếu nghĩ vậy mình sẽ tìm cách "ăn cho lại tiền". Đừng nghĩ như vậy, nghĩ vậy
đầu óc nhỏ bé và thô thiển lắm.
Mang ơn để luôn nở nụ cười mỗi khi chạm mặt, luôn
cúi đầu biết ơn người khác.
Người văn minh sẽ
cư xử khác biệt, bất chấp
đám đông xung quanh đang hùng hục phàm phu tục tử. Đừng
bắt chước kiểu ông bà
cha mẹ mình,
hàng xóm mình, mấy người mình gặp ngoài đường, cứ luôn miệng
phàn nàn khó chịu, thế hệ họ vậy đã quá
khổ rồi, nhưng cũng
thông cảm vì họ chưa ra được
thế giới bên ngoài. Mình là thế hệ công dân toàn cầu, mình phải khác,
hào sảng,
phóng khoáng, văn minh,
sang trọng, hào hiệp,
nhân ái,
vui vẻ, quan tâm
GIÁ TRỊ,
TRẢI NGHIỆM thay vì GIÁ CẢ,
TIỀN BẠC,
THỜI GIAN, CÔNG SỨC.
Chính mình làm khổ mình, chứ không ai vô đây hết. Mọi rắc rối
do chính mình tạo ra, do
tư duy tiêu cực và sự
vô ơn vô tâm của mình. Phải biết
xấu hổ và
thay đổi.
Để chữ Carpe Diem (đọc là Khá
Pay Đi Em) lên FB mình đi. Mai tự dưng mình đổi
não, nói cám ơn thật nhiều, cười tươi thật nhiều, truyền
năng lượng tích cực cho mọi người thử xem.
Người ta nói
THÁI ĐỘ QUAN TRỌNG HƠN
TRÌNH ĐỘ. Nhưng thái độ
tốt từ đâu mà ra, đó là chính nhờ LÒNG BIẾT ƠN đấy. Chưa thấy ai có lòng biết ơn mà có thái độ không tốt cả.
Be nice, be nice, be nice....