1. Ví thì ngày càng mỏng, mỡ bụng lại ngày càng dày
Bằng không,
tốt nhất vẫn cứ nên là ví dày lên, mỡ bụng teo nhỏ lại, như vậy sẽ là niềm
hạnh phúc lớn lao nhất của bất cứ ai trên đời này, nhỉ?
2. Tuổi trẻ ngày càng ít, việc để làm thì ngày càng nhiều
Nhưng nhìn đi nhìn lại chung quy vẫn chưa thấy có một chút
thành tựu nào. Có thể bản thân không quá
chăm chỉ, nhưng cũng chẳng thuộc dạng
lười biếng.
Vẫn động tay động chân, thế mà làm toàn những việc không mấy hứng thú, thành ra
thời gian thì cứ vùn vụt trôi qua, mà sự
thỏa mãn trong
tâm tưởng về
công việc dường như chưa từng có. Đến lúc nào đó nhìn lại bỗng thấy những năm tuổi
trẻ của mình trôi qua có phần hoài phí,
tiếc nuối thì cũng đã
muộn màng.
3. Bạn cũng ngày càng ít, bè lại ngày càng nhiều
Mỗi lúc muốn thật tâm dốc lòng
tâm sự cùng ai đó, lại phải tự hỏi xem người ta có thực sự muốn nghe?
Có những người từng là bạn rất thân, trải qua nhiều năm bên cạnh nhau, nhưng khi
trưởng thành thì mỗi đứa một nơi, có muốn đến gặp nhau cũng khó. Còn bằng không, những đứa
lập gia đình đều sẽ có mối
quan tâm riêng, làm phiền sao đành lòng?
Trong khi những người bên cạnh mình mới gặp có thể
vui vẻ nói
cười trước mặt, nhưng sau lưng lại chĩa những mũi dao nhọn hoắt. Những
mối quan hệ xã giao lại chẳng đủ
thân thiết để giãi bày tâm sự. Là vậy đó!
4. Nụ cười thì ngày càng héo, nếp nhăn lại ngày càng nhiều
Đến cả
niềm vui cũng trở nên hiếm hoi một cách phù phiếm, không dung túng cho tuổi tác một tẹo nào.
Bởi vì mỗi ngày đều nhủ mình phải
sống tốt, phải cố gắng
mạnh mẽ, phải
vui vẻ cho
cuộc đời nể
sợ. Nên hễ gặp bất cứ chuyện gì cũng đều dùng nụ cười để
an ủi bản thân vượt qua. Trong khi đó, có những nụ cười vô cùng gượng gạo, chỉ là để phô ra một bề nổi cho người khác nhìn vào không
lo lắng.
Và những nếp nhăn cũng đã
bắt đầu xuất hiện, chẳng kiêng dè, chẳng nể nang ai. Cứ mỗi ngày người ta lại tự thấy mình
già nua,
xấu xí!
5. Người yêu ngày càng khó kiếm, ngư dân thả thính ngày càng tăng
Rất nhiều người hỏi tại sao lại không chịu
mở lòng. Nhưng người ta lại không biết rằng, bản thân đã cố gắng rất nhiều việc
chấp nhận một người nào đó xuất hiện gõ cửa, hoặc thậm chí là
hung hăng thô bạo mà đạp tung luôn
cánh cửa trái tim bao năm khép kín.
Nhưng, thứ nhất là chẳng có ai làm vậy. Thứ hai là trong tim luôn cố dựng lên một tòa thành quá kiên cố, mà kể cả khi có người làm điều ấy, họ cũng sẽ
nản chí quay lưng đi. Bởi vì trái tim
cô độc luôn muốn tự
bảo vệ mình trước những lọc lừa
hay mất mát.