Chàng thanh niên thương tình, bắt trong giỏ
cá của mình vừa đi câu về,
cho người
ăn xin một
con cá.
Người
ăn xin đã nướng ăn và tạm thời qua cơn
đói khát. Chàng thanh niên về đến đầu xóm
vui vẻ kể lại câu chuyện mình đã làm
được một
việc thiện ích để cứu một người hoạn nạn. Khi nghe nói như thế, anh
bạn hàng xóm lắc đầu và nói rằng,
việc làm của anh như vậy chưa chắc là đã giúp cho người kia
sống tốt hơn. Cho con cá chỉ là bước đầu để
giúp người kia qua cơn đói khát, đó là điều
tốt, nhưng cậu hãy nên cho người ăn xin cái
cần câu, để ông ta tự mình đi câu kiếm
sống hằng
ngày mới được.
Ngày hôm sau chàng thanh niên đó rủ thêm anh bạn hàng xóm cùng đi câu cho
vui để có người
tâm sự chuyện trò. Khi trở về, hai người gặp lại người ăn xin kia đang nằm chèo queo bên vệ đường với vẻ mặt hốc hác. Chàng thanh niên thấy thế tội
nghiệp quá, liền cho người ăn xin cá và anh hàng xóm thì cho người ăn xin cái cần câu.
Cả hai trên đường đi về
nhà trong
tâm trạng hân hoan vui vẻ vì đã làm được một việc thiện ích. Trong lúc hai người đang
hào hứng bàn tán sôi nổi về việc nên cho con cá
hay cái cần câu, thì họ lại gặp một người đi đường khác, liền kể sự việc cho người đó nghe và mong rằng anh ta góp ý dùm. Anh bạn này lại lắc đầu nói như thế là không được
hoàn mỹ cho lắm.
Các cậu làm như vậy vẫn chưa là
giải pháp tốt nhất. Cho người ăn xin con cá hoài thì họ sẽ
ỷ lại mà không chịu
siêng năng làm việc? Còn cho họ cái cần câu rồi mà không chỉ cho ông ta, cách câu như thế nào để ông ta câu được nhiều cá. Nếu như vậy sẽ không giúp người đó thể hiện
lòng tự trọng và
tích cực siêng năng làm việc để kiếm miếng ăn.
Cuối cùng
ba người cùng
kết bạn với nhau và ngày hôm sau cả ba người cùng tiếp tục đi
câu cá. Khi trở về, ba người vẫn gặp người ăn xin đang nằm cheo queo, bỏ chiếc cần câu nằm kế bên. Chàng thanh niên
trẻ nhất, lại tiếp tục cho người ăn xin cá, còn anh bạn hàng xóm sửa lại cái cần câu, anh bạn mới thì nói về
phương pháp câu cá một cách chi tiết và tỉ mỉ, từ mắc mồi câu cho đến phương pháp câu từng loại cá….
Lần này có khác hơn, cả ba trở về trong tâm trạng đầy phấn khởi
lạc quan, tin chắc rằng từ nay trở về sau người ăn xin sẽ không còn
sợ bị
chết đói nữa. Trên đường đi về ba người lại gặp ông
già thông thái, một người từng
trải nghiệm và đã
gắn bó cả
cuộc đời với nghề đi câu, cả ba hào hứng kể lại câu chuyện người ăn xin.
Cả ba chàng thanh niên đều ngơ ngác, mong nhà thông thái
giải thích cho tường tận dùm. Nhà thông thái vừa
cười, vừa nói: Thứ nhất là người ăn xin quen sống với nghề này nhiều năm, nó đã ngấm vào xương máu và tủy của ông ta, đó là thói quen thâm căn cố đế của một số người quan niệm rằng số mình như vậy, nên không cần phải siêng năng làm lụng,
bươn chải để kiếm miếng ăn. Chính vì vậy, ta phải hướng dẫn cho ông ta cách
suy nghĩ về quan niệm sống bằng cách tin sâu
nhân quả, tin
chính mình quyết định cuộc đời?
Thứ hai là, ai cũng
có thể biết không phải cứ thả mồi xuống là đã có cá liền, đôi khi phải kiễn
nhẫn câu cả tiếng, cả buổi…có khi cả ngày không được con nào. Muốn câu được cá, người đó phải
kiên trì bền
bỉ để đạt được
mục đích.
Thứ ba là có một yếu tố cực kỳ quan trọng, tại sao cả đời ông ta chỉ đi ăn xin, đó chính là
niềm tin mù quáng của ông ta đối với số phận của mình. Có lần tôi hỏi anh ta.
Sức khỏe của ông vẫn dồi dào như vậy, tại sao không
học một nghề gì đó để kiếm sống hoặc có thể đi câu cá cùng với mọi người?
Ông ta không cần suy nghĩ liền
trả lời ngay: “Ông và người khác
giỏi, tôi
không thể nào theo ông được, tôi sinh ra là đã mang
thân phận của kẻ ăn xin rồi,
cha mẹ tôi ngày trước cũng làm nghề cái bang, số tôi
khổ từ trong bụng
mẹ, tôi đành chấp nhận số phận đã an bài!
Qua câu chuyện trên, chúng ta rút ra một bài học quý báu về cuộc đời, mỗi người tuy theo sự huân tập mà có
quan điểm sống khác nhau. Hạng người thứ nhất quá bi quan nên chấp nhận số phận đã an bài, chính vì vậy họ không siêng năng tích cực làm việc, bởi họ nghĩ rằng số họ đã
nghèo, có
cố gắng cho mấy cũng lại nghèo thôi.
Nếu chúng ta nói số phận
con người là cố định, không thể thay đổi được thì
người giàu sẽ ỷ lại, họ sẽ
hưởng thụ ăn chơi sa đọa đến khi
phước hết,
họa đến làm sao trở tay cho kịp, rồi than phân trách phận, oán trời trách đất,
đổ thừa tại bị thì là… Còn
người nghèo thì lại nghĩ rằng, dù có siêng năng, tinh cần cũng
mất công vô ích cho nên chẳng cần
phấn đấu vươn lên làm mới lại chính mình, cuối cùng nghèo lại càng nghèo thêm.
Nếu như ai sống mà chấp nhận số phận đã an bài thì khó lòng mà vươn lên làm mới lại chính mình. Như bản thân chúng tôi nếu không có
ý chí và
nghị lực làm lại cuộc đời, thì tôi đã rũ xương trong lao tù
nghiện ngập vì thói quen
đam mê dính mắc trong mê muội. Những người chấp nhận số phận đã an bài, là
do thấy biết
sai lầm không chịu tích cực
tư duy, trước ai làm sao thì mình
bắt chước làm vậy, đành chấp nhận cuộc đời trong tối tăm mờ mịt.