Một cụ
già gầy yếu dọn đến
sống cùng
con trai,
con dâu và đứa cháu trai mới tròn 4 tuổi. Ông cụ hai tay run rẩy, mắt đã mờ, đôi chân loạng choạng.
Mỗi bữa, cả gia đình cùng nhau quây quần bên bàn
ăn. Nhưng đôi bàn tay lẩy bẩy của ông cụ cùng
đôi mắt kèm nhèm khiến
cho việc
ăn uống trở nên
khó khăn. Những hạt đậu rớt từ thìa xuống sàn
nhà. Khi ông cố với tay lấy chiếc cốc, sữa tràn ra, đổ lên khăn trải bàn.
Trước sự hỗn độn mà cụ già gây ra, người
con trai và con dâu vô cùng bực dọc. Anh
chồng bảo
vợ: "Chúng ta phải làm gì đó về
cha thôi. Tôi đã
chán ngấy cảnh sữa đổ, ăn uống ồn ào và thức ăn trên sàn rồi."
Thế rồi, cặp
vợ chồng bắt đầu đặt một chiếc bàn nhỏ trong góc nhà. Ông cụ phải ăn một mình ở đó, trong khi những người còn lại trong nhà thì quây quần bên bàn ăn.
Vì cụ già đã làm vỡ vài cái bát, thức ăn của ông
được cho vào một chiếc
bát gỗ. Thỉnh thoảng, khi cặp vợ chồng liếc nhìn cha mình cô quạnh ở góc phòng, họ nhìn thấy trong đôi mắt ông là nước mắt. Thế nhưng, những lời duy nhất mà họ nói với ông chỉ là
trách móc nặng nề mỗi lần ông làm rơi muỗng
hay đánh đổ thức ăn. Duy chỉ có đứa con 4 tuổi là
quan sát mọi việc trong
yên lặng.
Một buổi tối trước bữa ăn, người cha thấy con trai mình đang nghịch với mấy mảnh gỗ vụn trên sàn. Anh
ngọt ngào hỏi: "Này con trai, con đang làm gì thế?" Cũng bằng giọng ngọt ngào,
cậu bé trả lời: "Ồ, con đang làm một chiếc bát nhỏ để
bố mẹ đựng thức ăn khi con lớn lên." Thế rồi, cậu bé
cười và quay trở lại với
công việc của mình.
Câu trả lời của đứa
trẻ làm cặp vợ chồng sững sờ. Nước mắt bắt đầu tuôn rơi trên mặt họ. Mặc dù không nói nên lời, cả hai đều biết mình phải làm gì.
Tối hôm đó, người chồng cầm tay ông nội và
nhẹ nhàng dẫn ông trở lại bàn ăn. Và từ đó, ông cụ luôn được dùng bữa với gia đình mình. Và bởi vì lý
do nào đó, giờ đây, dù muỗng có rơi, sữa có trào, khăn trải bàn có dính bẩn, cả hai vợ chồng người con đều không để
tâm nữa.
Bài học rút ra: