Đứng đợi thang máy, có một cậu
nhân viên người Sing cũng đang đứng đợi,
Tony bèn hỏi sao tụi mày
làm việc kinh thế,
tiền bạc đâu có mua
được hạnh phúc, theo cách nói
an ủi của mình xưa nay khi thấy ai
ham làm. Cái nó
cười nói "nhưng
tiền thì mua được
điều kiện để có hạnh
phúc, còn hạnh phúc
hay không thì tuỳ mày
cảm nhận. Với tụi tao, tiền mua được các gói
chăm sóc y tế
tốt nhất, các chương trình
giáo dục tiên tiến nhất, đi được nhiều nơi trên trái đất nhất,
ăn những gì ngon nhất, mặc những gì
đẹp nhất,
giúp đỡ những nước
nghèo nhiều nhất...và về
già thì không phải lo nghĩ gì về
mưu sinh nữa".
Cái thang máy mở cửa,
Tony bước ra ngoài, thẩu thẩng quay thung (nhức đầu đau bụng) vì nó nói
tiếng Anh cứ lơ lớ tiếng Hoa. Có mấy phút mà bị nó "thuốc" nên giờ lại ghé
công ty làm nốt cái báo giá
khách hàng chiều bỏ dở đi
nhậu....
P/S: Người
Singapore dù chỉ có 5.5 triệu người nhưng đã làm ra
của cải trên cái đảo nhỏ xíu ấy có
giá trị tới 300 tỷ đô la, so với 100 triệu người Philippines chỉ tạo được 200 tỷ đô
cho đất nước họ (GDP). Điều kiện quốc đảo, được
Phương tây hỗ trợ mọi mặt, tiếng Anh thành thạo như nhau...nhưng một bên
nghĩ lớn,
làm chủ, làm việc điên cuồng, chỉ nghĩ đến
công việc và
đầu tư; còn một bên nghĩ nhỏ, làm thuê,
an phận,
ăn uống hát hò suốt trên truyền hình, quán bar. Và kết
quả những
người già Singapore tới tuổi hưu đi
du lịch khắp nơi, và những người già Phillippines vẫn cần mẫn trên những cánh đồng
chuối, dứa.
Tuổi trẻ không biết làm nhiều, nghĩ lớn,để dành cho
tuổi già thì
khổ chứ trách ai.
Như vậy, chìa khoá mấu chốt của mỗi
cá nhân
thành đạt, mỗi gia đình sung túc, mỗi
xã hội phồn vinh chính là mỗi cá nhân làm việc hết sức mình,
làm thêm, nghĩ lớn.