Có câu nói rằng: “Cuộc đời vốn không khổ, khổ ở dục vọng; lòng người vốn không mệt, mệt ở tranh đua”. Luôn mang tâm tình tốt là điều quan trọng nhất.
Một đóa hoa héo tàn không làm mất cả mùa xuân, mặc dù gặp phải thất bại cũng không được bỏ phế cả cuộc sống. Con người sống cả đời, đều là quá trình từ non nớt đến chín chắn, từ ngây thơ đến biết nhìn sâu xa; cả sinh mệnh, chính là một sự tu hành.
Kiểm soát tốt tâm tình, cuộc sống mới có thể luôn tốt lành
Tâm tình không phải toàn bộ cuộc sống, lại có thể chi phối toàn bộ cuộc sống. Tâm tình tốt, việc gì cũng tốt, tâm tình không tốt, hết thảy đều rối loạn.
Chúng ta thường không phải thất bại bởi người khác, mà là tâm tình không tốt làm hạ thấp hình tượng và năng lực của mình, làm nhiễu loạn suy nghĩ của mình, do đó thua là bởi chính mình. Kiểm soát tốt tâm tình, cuộc sống mới có thể luôn tốt lành. Tâm thái tốt nhào nặn nên tâm tình tốt, tâm tình tốt tạo nên phiên bản xuất sắc nhất của con người bạn.
Bị ngã rồi, đừng khóc, lại đứng lên, cười một cái, vỗ vỗ bụi bặm, lại tiếp tục chạy. Nhìn thẳng vào từng thất bại, thích ứng với từng bấp bênh trong cuộc sống, rút ra bài học sau mỗi lần thất bại, lợi dụng những hoàn cảnh khó khăn để trở nên lớn mạnh. Cố gắng cho mình một tâm tình tốt đẹp nhất, cân bằng hơi thở của mình, không nóng lòng đạt được thành công, dù có ngã lần nữa đau hơn nữa cũng có thể khiến ngày mai trở nên tốt đẹp hơn.
Hầu hết chúng ta đều hy vọng nhận được những điều tốt đẹp từ người khác. Lúc đầu thì vô cùng cảm kích, nhưng lâu dần lại trở nên quen. Quen với việc luôn được đối xử tốt, còn cho đó là chuyện đương nhiên. Nếu có một ngày không còn tốt với bạn nữa, bạn liền cảm thấy oán hận. Thật ra, không phải là người ta không còn tốt nữa, mà là chúng ta trở nên đòi hỏi quá nhiều. Quen có được, liền quên mất cảm ơn.
Nhân sinh vô hoàn mỹ, lúc khúc khuỷu cũng có phần tươi đẹp
Nhân sinh luôn là suy tư, nhìn nhận toàn diện từ trong những mất mát. Nếu như nhân sinh không có thăng trầm, không có đau buồn khổ não, vậy thì nó chỉ là những ngày trống rỗng, một hồi ảm đạm.
Sự rực rỡ của mùa hoa, sự buồn tẻ của mùa mưa, theo
thời gian dần quên lãng, lắng đọng trong lòng, một nửa tìm kiếm những điều tốt đẹp, một nửa tiếp nhận những gì không vẹn toàn. Đã từng không chịu được, không quen nhìn, bây giờ chẳng qua chỉ cười nhạt một tiếng. Trưởng thành, không phải là nhìn thấu, mà là coi nhẹ.
So với oán giận thế giới, không bằng thay đổi chính mình. Chăm sóc tâm hồn của mình, làm tốt việc của mình chính là điều mạnh mẽ nhất. Nhân sinh không hoàn mỹ, lúc khúc khuỷu cũng có phần tươi đẹp.
Đừng quá luyến tiếc những gì đã mất đi, buông bỏ cũng là một loại sở hữu; đừng mãi hâm mộ người khác, hãy
tin tưởng rằng phong cảnh thuộc về mình sẽ nằm ở một ngã rẽ khác.
Người có thể chịu được hiu quạnh, nhất định là một người có tư tưởng;
Người có thể chịu được cô độc, nhất định là một người có lý tưởng;
Người gặp khó khăn có thể vượt qua được, nhất định là một người có ý chí;
Người gặp chuyện xử sự bình tĩnh, nhất định là một người trầm ổn;
Người thường nở nụ cười, nhất định là một người khôn khéo; người nhìn thấu chuyện thiên hạ, nhất định là một người có trí tuệ.
Cả đời vừa đi vừa nghỉ, bạn phải trải qua quanh co khúc khuỷu, có thể đi qua sông núi gian khổ, chịu đựng ấm lạnh trần thế, cũng có thể coi nhẹ được mất của sinh mệnh.
Trong đời có do dự có ly biệt, có bỏ lỡ có tổn thương, có ngăn trở có bất đắc dĩ. Nhưng chỉ cần giữ tâm tính thiện lương tốt lành, luôn sẽ có
hạnh phúc chờ đợi bạn, luôn có những điều ấm áp đến với bạn, luôn có một phong cảnh vì bạn mà xinh đẹp.
Một ngày nào đó thời gian sẽ nói cho ta biết, có “được” tất có “mất”, mỗi ngày đều sống lương thiện, biết ơn trời đất, chắc chắn thu hoạch sẽ tràn đầy.