Một đoàn thám hiểm núi tuyết ở Mỹ trong một lần tuyển chọn thành viên đã tiến hành một số vòng kiểm tra. Trưởng đoàn thám hiểm là Mark, là người kiểm tra 15 người ở vòng cuối cùng.
Đứng trước các ứng viên, ông nói: “Vòng kiểm tra cuối cùng là phần
trắc nghiệm về
tâm lý.
Chỉ người nào vượt qua vòng thi
khảo sát này thì mới trở thành một thành viên xuất sắc của đoàn thám hiểm. Vì vậy, tất cả các ứng viên còn lại đều phải trải qua”.
Sau khi thông báo xong, Mark
yêu cầu một thành viên khác trong đoàn dẫn 15 ứng viên này đến một phòng bên cạnh, rồi gọi lần lượt từng người một vào trong phòng để hỏi đáp.
Người thứ nhất bước vào phòng, Mark hỏi: “Chàng trai
trẻ! Nếu như
hiện tại trước mặt
bạn là đỉnh núi tuyết, nhưng lại có một người khác đang ở gần đỉnh núi rồi, tức là
có thể người đó sẽ lên đỉnh núi đầu tiên và bạn chỉ là người về đích thứ hai mà thôi. Lúc đó, bạn sẽ làm thế nào?”.
Chàng trai trẻ nghe xong
trả lời: “Chẳng phải là chỉ còn vài bước chân thôi sao? Tôi sẽ dùng hết sức mình tăng tốc độ để vượt qua hắn ta và trở thành người đầu tiên lên đến đỉnh”.
Mark nghe xong câu trả lời liền lắc đầu nói: “Chàng trai! Rất tiếc, cậu không thích hợp làm thám hiểm viên núi tuyết rồi!”.
Chàng trai nghe xong không
hài lòng, liền hỏi: “Tại sao?”
Mark không trả lời ngay mà nói: “Lát nữa tôi sẽ
cho cậu đáp án, cậu có thể ra ngoài chờ
được rồi!”.
Ứng viên thứ nhất
thất vọng, bất đắc dĩ đành phải bước ra ngoài.
13 người
đam mê thám hiểm núi tuyết tiếp theo đều có cùng câu trả lời giống như người thứ nhất, tức là đều
cố gắng vượt qua
đối thủ để trở thành người leo lên đỉnh đầu tiên.
Ứng viên cuối cùng cũng là một thanh niên trẻ tuổi,
thân thể cường tráng không kém 14 người trước bước vào phòng. Sau khi Mark lặp lại
câu hỏi ban đầu, cậu thanh niên
bình tĩnh đáp: “Như vậy cũng không sao cả! Tôi sẽ để cho họ
làm người đầu tiên lên núi và mình là người thứ hai!”.
Mark ngạc nhiên hỏi lại: “Tại sao?”
Cậu thanh niên trả lời: “Tôi không muốn
tranh giành ai là người thứ nhất, ai là người thứ hai. Tôi chỉ muốn leo lên núi tuyết mà thôi. Bất kể là người thứ mấy đi nữa, tôi chỉ là mong muốn dùng đôi chân của mình chạm đến đỉnh núi tuyết là được rồi. Đó cũng chính là
mục tiêu của tôi!”.
Lúc này, trưởng đoàn Mark tươi
cười nói: “Chúc mừng cậu! Cậu nhất định có thể từ trên đỉnh núi tuyết mà trở về. Cậu là người duy nhất trúng tuyển đợt này của chúng tôi”.
Những người còn lại nhìn Mark vừa khó hiểu vừa như bất
bình.
Trưởng đoàn Mark hiểu ra nỗi băn khoăn của mọi người nên đã nói: “Tôi đã gần như
gắn bó cả đời mình với núi tuyết rồi! Núi tuyết không phải là nơi phố xá sầm uất, cũng không phải là một vùng đồng bằng mà là một nơi lạnh giá, nhiệt độ luôn là âm mấy chục độ.
Không khí ở đó rất loãng, mỗi một
hơi thở đều vô cùng
khó khăn. Ngay dưới chân mỗi người đều là
cạm bẫy cận kề
cái chết. Nếu như các bạn muốn vượt qua người thứ nhất thì ắt sẽ phải tăng tốc độ thật nhanh, như thế bạn nhất định sẽ bị thiếu khí oxy mà ngạt thở. Cuối cùng, bạn nhất định sẽ bị trượt ngã xuống dòng sông băng lạnh buốt”.
Mark vừa để lộ ra vẻ mặt bi thương vừa nói: “Kỳ thực, có rất nhiều
nhà thám hiểm núi tuyết không phải vì không đủ
thể lực hay kỹ thuật, mà là vì
dục vọng trong
nội tâm trỗi dậy mà đã phải vĩnh viễn ở lại nơi đó. Dục vọng chính là cạm
bẫy đáng
sợ nhất trên đời!”.