Một buổi sớm tinh
mơ nọ, hai
cha con thức dậy, chất hàng lên chiếc
xe bò để
bắt đầu một cuộc
hành trình dài như mọi khi. Anh
con trai tính trong đầu rằng nếu họ đi với tốc độ nhanh hơn và không nghỉ qua đêm, chỉ sáng sớm hôm sau họ sẽ tới
được chợ. Thế là anh dùng cây liên tục thúc
con bò, hối nó bước mau hơn.
- Từ từ thôi,
con ạ! – người
cha bảo – Từ tốn sẽ giúp con
sống lâu hơn đấy.
- Nhưng nếu chúng ta đến chợ sớm hơn những người khác, chúng ta sẽ có nhiều
cơ hội bán hàng giá cao hơn – anh con trai cãi.
Người cha không đáp. Ông kéo sụp chiếc nón xuống che mặt và
ngủ tại chổ
ngồi của mình. Thấy thế anh con trai càng bực mình và
khó chịu, anh cố thúc con bò đi nhanh hơn nữa.
Bốn giờ sau, họ đi ngang qua một ngôi
nhà nhỏ. Người cha thức giấc, mỉm
cười và nói:
- Tới nhà chú con rồi. Chúng ta ghé vào hỏi thăm chú ấy một tiếng.
- Nhưng chúng ta đã trễ
mất gần một giờ rồi. Con trai ông càu nhàu.
- Trễ thêm vài phút nữa cũng chẳng sao. Chú và bố là chổ ruột thịt, có mấy khi gặp được nhau đâu. Người cha chậm rãi đáp. Rồi họ dừng lại và ghé vào ngôi nhà.
Chàng trai
trẻ càng
sốt ruột tức tối khi thấy cha và chú ngồi huyên thuyên cười nói. Gần một tiếng sau, hai cha con anh từ giã chú và anh tiếp tục lên đường. Lúc này, đến phiên người cha cầm lái. Khi đến một ngã
ba, người cha quẹo xe
sang phải:
- Đường bên tay trái ngắn hơn mà bố - người con nói.
- Bố biết, nhưng đường bên tay phải
đẹp hơn nhiều.
- Chẳng lẽ bố không biết quí thời giờ à? Chàng trai trẻ mất
kiên nhẫn.
- Ồ bố quí thời giờ lắm chứ! Chính vì thế bố mới muốn ngắm nhìn cảnh đẹp và
tận hưởng trọn vẹn mỗi giây phút.
Con đường mà người cha đi có nhiều khúc uốn quanh, băng xuyên qua những đồng cỏ chật hẹp mọc đầy hoa
dại và có cả một dòng suối mát trong chảy dọc theo – thế nhưng người con trai đã để lỡ mất dịp ngắm nhìn phong cảnh đẹp ấy. Anh ngồi nhấp nhỏm bên trong xe, lòng bồn chồn và hết sức
lo lắng vì
sợ đến trễ. Anh cũng không nhận thấy rằng hoàng hôn hôm ấy mới đẹp làm sao.
Trời sập tối, hai cha con đến một nơi trông như một khu vườn khổng lồ đầy hương sắc. Người cha khoan khoái hít thở
hương thơm làm xao xuyến
lòng người của những bông hoa,
lắng nghe tiếng suối róc rách và đỗ xe lại.
- Chúng ta sẽ ngủ lại đây – ông thở dài.
- Từ giờ về sau con không bao giờ đi cùng với bố nữa – anh con trai tức tối nói – Bố thì chỉ thích ngắm hoàng hôn và xem hoa hơn là
kiếm tiền!
- Tại sao lại không như thế chứ, đó chẳng phải là những điều đẹp nhất mà từ trước đến giờ con vẫn nói đấy sao?
Vài phút sau, ông thiếp vào
giấc ngủ. Trong khi con trai ông nhìn mãi những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, mong
cho đêm chóng qua. Đêm như dài vô tận và người con trai chẳng hề chợp mắt.
Trước lúc
mặt trời mọc, chàng trai trẻ nhanh chóng đánh thức cha anh dậy. Họ lại tiếp tục đi. Sau khi đi được khoảng một dặm, tình cờ họ gặp một
người nông dân đi đường – một người xa lạ 0 đang cố kéo chiếc xe ra khỏi một vũng lầy.
- Chúng ta giúp ông ấy một tay đi nào – người cha
già thì thầm
- Để mất thêm
thời gian nữa à? Chàng trai như muốn nổi đóa lên.
- Con bớt
căng thẳng một chút đi,
có thể chính con cũng đang bị kẹt vào một vũng lầy nào đó. Chúng ta nên
giúp đỡ người khác khi họ cần –
đừng quên điều đó con ạ!
Anh con trai quay đi mà trong lòng hết sức
tức giận.
Khi họ
giúp người nông dân kia kép được chiếc xe khỏi chổ lầy thì đã gần 8 giờ sáng. Đột nhiên, có một
ánh sáng hết sức lớn lóe lên như muốn tách đôi bầu trời ra. Sau đó là một âm thanh nghe như tiếng sấm. Ở xa phía bên kia ngọn đồi, bầu trời trở nên tối đen.
- Chắc là trong thành phố có mưa dông lớn. Người cha đoán.
- Nếu chúng ta nhanh chân hơn, có lẽ giờ này chúng ta đã bán gần hết hàng rồi. – Người con lầm bầm.
Khi hai cha con đến được ngọn đồi mà trông xuống sẽ thấy toàn cảnh thành phố, trời đã xế chiều. Họ dừng lại và nhìn xuống phía bên dưới một lúc lâu. Không ai nói với nhau một lời nào. Cuối cùng, chàng trai trẻ đặt tay lên vai cha anh rồi nói:
- Con đã hiểu những lời bố nói rồi.
Họ quay chiếc xe lại và bắt đầu trở về nhà, rời xa cái thành phố có tên là Hiroshima của Nhật Bản.