Ngõ nhà tôi có một chị bán miến lươn, thường ngày chị ăn mặc giản dị lắm, nhưng vẫn khá gọn gàng, sạch sẽ không có chút nào luộm thuộm, dính mỡ như những người bán hàng tôi thường thấy. Một tối gặp chị đưa con đi chơi tôi đã phải giật mình vì gương mặt trang điểm cẩn thận, giày đẹp, váy xinh lộ ra lớp da trắng ngần. Nhìn chị chẳng ai bảo là gái hai con, bán miến lươn trong ngõ cả. Chị nói với tôi,
cuộc sống này tùy lúc mà con người phải thay đổi. Chị bán miến nên cũng chẳng thể đem đồ diện ra mặc nhưng cũng phải sạch sẽ, gọn gàng. Còn những lúc khác, chẳng ai cấm chị được xinh đẹp cả.
Cuộc sống này ngắn ngủi lắm, nếu không tận hưởng vài ba năm nữa đầu 4 rồi chị có muốn cũng chẳng mặc được những đồ này nữa. Tới lúc đó chỉ nhìn lại và tiếc thôi. Bây giờ 1 tuần chị vẫn đi bơi 3 ngày, khiêu vũ 3 ngày để vừa giữ dáng, đảm bảo sức khỏe, tinh thần cũng thư thái, cuối tuần cũng thường xuyên cùng chồng con đi chơi. Với chị, tiền kiếm vừa thôi, chạy theo nó quá cũng sẽ mệt mỏi và không còn sức làm gì nữa. Cuộc sống kiếm chả biết bao nhiêu tiền mới đủ, mình thấy hài lòng là được rồi. Được sống thôi đã là may mắn, vậy thì cứ tận hưởng từng ngày trôi qua, ai biết cái gì sẽ chờ mình trong tương lai chứ.
Nghe chị bán miến tâm sự, bất giác, tôi nhớ tới lời “cụ bà
hạnh phúc nhất thế giới” trong bức ảnh của Réhahn Photography khi được phóng viên hỏi về cuộc sống, bà nói: “
mình nghèo thì có nghèo, mà có hạnh phúc. Đói cũng thấy vui…”. Bà cụ lúc nào cũng tươi cười khiến cho người dân Hội An, những ai đã biết đến cụ, cũng thấy vui lây với sự yêu đời của bà lão. Đôi lúc hạnh phúc xuất phát chính từ sự biết hài lòng và cái nhìn tích cực của bản thân.
Những câu chuyện nho nhỏ về hạnh phúc này khiến tôi lại tự nghĩ về mình và nhiều người trẻ xung quanh. Đã có rất nhiều buổi sáng tôi thức dậy với vẻ mệt mỏi, tóc rối, làn da nhợt nhạt, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ để rồi khi soi mình trong gương thấy giật mình với vài nếp nhăn của
thời gian đã xuất hiện nơi khóe mắt, trông tôi chẳng thấy dấu ấn của một người hạnh phúc cho lắm. Như nhiều người trẻ độc thân khác, hàng ngày chúng tôi thức dậy đi làm, tối về nhét mình trong cái phòng trọ nhỏ hẹp tiếp tục với công việc, không thì cũng chỉ chat chit, xem phim. Ngày lại ngày, cuộc sống tẻ nhạt vẫn không có hồi kết, bận rộn khiến người ta ngại yêu thương, thậm chí sợ hãi tìm kiếm sự yêu thương. Quay cuồng trong những guồng xoay của công việc, của cơm áo gạo tiền đôi khi người ta quên hẳn đi việc “tận hưởng cuộc sống” và cứ để nó trôi qua từng ngày, mệt nhọc và thiếu niềm vui.
Tôi mới chỉ 25 và đang còn cả một tương lai của cuộc sống ở phía trước, vậy mà lại không biết tìm thấy niềm vui sống, sự hạnh phúc giống như chị bán miến lươn hay cụ bà ở Hội An, vậy thì có đáng được gọi là người trẻ hay không? Chính tôi cũng giật mình khi háo hức cùng bạn bè đi xem Minions để rồi gà gật trong suốt 1 tiếng 15 phút, trong khi lũ trẻ con ngồi xung quanh thì cười ngặt nghẽo. Thậm chí, bạn còn đụng vai gọi tôi dậy khi phim kết thúc và buông một câu: “một trong những biểu hiện cho thấy bạn đã già là đi xem Minions rồi ngủ gật”. Tôi giật mình nhận ra, cuộc sống cần tìm niềm vui trong những điều nhỏ nhặt nhất, nếu chỉ ngồi chờ hanh phúc và để thời gian trôi quá nhanh, rồi cứ kiếm tìm điều gì đó là hạnh phúc hoàn hảo, bạn đã tự lãng phí cuộc đời mình. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã từng bảo: “Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui”, tôi mới 25, vậy thì tại sao không vui sống mà để cuộc đời lướt qua vô vị? Giật mình tỉnh dậy, lại một ngày đã qua…
Bài viết hay có thể bạn muốn xem: