Chuyện xưa kể rằng: Có một vị võ sĩ cầm đao chỉ vào một
hòa thượng nói: “
Giờ ta sẽ giết ngươi, ngươi có sợ không?”.
Trong truyện cổ
Phật gia có kể rằng,
Đức Phật khi đối mặt với
ác quỷ quấy nhiễu thì không hề động
tâm, hơn nữa còn nói, ta đã cách ly
sợ hãi lâu rồi.
Chúa Jesus cũng từng bị dẫn tới hoang địa, 40 ngày chịu
cám dỗ của
ma quỷ, nhưng trước sau đều không hề e sợ, giữ vững
đức tin.
Người
Trung Quốc giảng “kẻ có dũng thì không biết sợ”. Trong “Luận ngữ”,
Khổng Tử nói: “
Trí giả bất hoặc; nhân giả bất ưu; dũng giả bất cụ”.
Trí giả bất hoặc, tức bậc trí giả không có điều
nghi ngờ, là vì
người trí huệ minh tỏ lý lẽ, thấu tỏ
nhân quả,
cho nên mới
có thể không mê không hoặc.
Nhân giả bất ưu, là vì nhân giả
bằng lòng với số
mệnh, mới có thể không
buồn không lo.
Dũng giả bất cụ, tức bậc dũng giả không sợ, là bởi vì người
dũng cảm có thể
kiềm chế mọi tác động bên ngoài, vậy nên mới có thể không sợ hãi.
“Trí – Nhân – Dũng”, Nho gia gọi là “
Tam đạt đức”. Bởi Nho gia tôn sùng
phẩm chất đạo đức, cũng cần
tu dưỡng đạt tới sự
hoàn mỹ của 3 phẩm chất trọng yếu này, thiếu một thứ cũng không
được.
Trong “Luận ngữ, Hiến Vấn”, Khổng Tử viết: “
Quân tử đạo giả tam, ngã vô năng yên; nhân giả bất ưu, tri giả bất hoặc, dũng giả bất cụ”. Khổng Tử cho rằng, đạo của quân tử có
ba phương diện, “nhân giả bất ưu, tri giả bất hoặc, dũng giả bất cụ”, nhưng bản thân cũng chưa làm được, nói người khác nhưng thực ra là nói
chính mình.
Một người không có tâm sợ hãi, mới có thể trở thành thánh nhân. Có thể thấy, loại bỏ tâm sợ hãi thì nhất định sẽ thông suốt
con đường trở thành giác
ngộ. Bởi vì, một người không có tâm sợ hãi, mới có thể không vì cưỡng bức đe dọa mà dao động
thay đổi, mới có thể vứt bỏ sinh tử trước mắt, mới có thể dũng cảm tiến tới, không chỗ nào không sợ. Cuối cùng
thành tựu chính mình.
Tiêu trừ tâm sợ hãi không phải một lần là xong, mà là một
quá trình tu sửa lâu dài.
Phật giáo cho rằng, đối với các loại
cảm xúc của chính mình,
ví như sân
hận,
đố kỵ, ưu sầu,
lo lắng,
nhớ nhung… cũng cần phải tu chỉnh. Đối với lạnh, nóng, gió, mưa,
đói, khát, lão, bệnh, tử… đều có thể thản nhiên sinh
sống, không sinh tâm sợ hãi, không sinh ra cảm xúc dao động.
Kỳ thực, không chỉ ác quỷ mới khiến người ta sợ hãi, mà
công việc áp lực, hoàn cảnh không thích hợp… đều khiến người ta sinh tâm sợ hãi. Chỉ có
kiên định tín ngưỡng mới có thể khiến người ta không còn sợ hãi, không chỉ rời xa sợ hãi, mà
thất tình lục dục, tam giới hữu tình cũng đều rời xa.
Có một câu chuyện xưa như thế này: Một người
thợ săn mang theo
con chó đi săn thú, ông ta đã bắn trúng chân sau một con
thỏ nhỏ. Con thỏ bị thương
bắt đầu liều mạng chạy trốn,
chó săn cũng lập tức đuổi theo không chịu
bỏ cuộc.
Đuổi được một lúc, con thỏ chạy trốn càng lúc càng xa. Con chó biết đuổi theo không kịp, đành phải hậm hực trở về bên cạnh chủ. Người thợ săn mắng: “Ngươi thật
vô dụng, ngay cả một con thỏ bị thương cũng không đuổi kịp!”.
Con chó săn nghe xong thấy không phục, nói: “Tôi chạy hết sức rồi!”.
Con thỏ mang theo
vết thương bị súng bắn bỏ chạy
thành công… Về
nhà, các
anh em nhà thỏ đều vây lại hỏi nó: “Con chó săn kia thật hung ác, cậu lại đang bị thương,
vì sao mà chạy thoát được vậy?”.
Con thỏ nói: “Nó là chạy hết sức, còn tôi là chạy hết toàn lực của mình! Nó không đuổi theo tôi, cùng lắm chỉ bị mắng một trận, còn tôi không toàn lực mà chạy thì chỉ có
mất mạng!”.
Người Mỹ thường có một
câu nói cửa miệng để
an ủi người khác rằng –
“Don’t worry". Chính là khuyên người ta không cần lo lắng, không phải sợ. Còn có một câu khiến người ta rất dễ chịu đó là –
“Step by step”, bước từng bước một cách tuần tự, khi cuối cùng đạt tới
mục tiêu thì không còn thấy đột ngột bất ngờ, vì đã có nền móng vững chắc.