Hôm bữa đi
ăn bún bò, gặp
con bạn cùng
học lớp 3
ngồi bán, nó nhận ra
Tony nên gắp thêm mấy miếng gân bò đang hầm làm
Tony trệu trạo nhai cả buổi không ra khỏi quán nó
được, nhìn đôi tay thoăn thoắt xắt thịt bò của nó thật là
cảm động,
kỷ niệm ùa về, với những buổi tan trường tinh khôi trong tà áo trắng, những cuốn lưu bút chuyền tay, những cánh phượng hồng ép vào trang vở, Tony nói vậy làm nó ngơ ngác vì nó nghỉ hạc hồi lớp 5.
Khổ, kỷ niệm hạc sinh của Tony chỉ có vậy nên ai hỏi đến thì tuôn ra vun vút.
Hồi đó
tốt nghiệp ĐH xong, nghĩ mình ghê gớm lắm. Đứa nào mới rời đít khỏi ghế
nhà trường không nghĩ vậy. Nghĩ mình
giỏi, mình
học hành thế này thế kia phải bước vào những tập đoàn lớn như Boeing Airbus… nên vào làm
công ty nào cũng thấy không
hài lòng,
ba bữa là nghỉ.
Lương thấp nghỉ,
môi trường không có nói
tiếng Anh nghỉ, thậm chí
sếp xấu quá nhìn nhức đầu nên nghỉ,
đồng nghiệp hôi nách cũng nghỉ… Một trong những lý
do thường trực mà bọn mình lúc đó
hay cafe để tám, là
nói xấu sếp, thậm chí chê sếp ngu, tức thiểu năng
trí tuệ theo
ngôn ngữ bây giờ. Mấy nhóc chỉ hơn 20 tuổi nhưng nghĩ mình
khôn, còn mấy ông sếp bà sếp thì lúc nào cũng ngu (ngu mà họ làm sếp, chỉ
đạo mình akkaa). Thường mà những ai nói người khác ngu thì chính bản thân họ chưa
trưởng thành, dù tuổi lớn thế nào. Ngoài chợ, bà bán
cá chê ông bán
rau ngu, ông bán rau cũng không vừa, quay qua
chửi bà bán mắm là thiểu năng
trí tuệ, không phân biệt mắm thật và mắm dỏm, bà bán mắm tức mình ném mắm vào mặt ông bán rau. Ông bán rau sẵn tiện vắt chanh, ớt lên mặt luôn, rồi tiện tay gọt trái dưa leo và cà pháo đang bày trước mặt… đưa lên chấm mắm, ý lộn, đắp mặt, 1 hồi thì đưa hết vào mồm, vừa
đẹp da vừa ngon miệng. Nên giờ thấy ai chê người khác ngu hay thiểu năng gì đó, mình thông cảm lắm. Ai cũng cần có 1 thời bé
dại để lớn lên.
Trong khi
chờ đợi những tập đoàn lớn đăng báo
tuyển dụng để
nói dối rồi trốn đi
phỏng vấn, việc kiếm 1 cty tư nhân vào làm đỡ cũng là một
giải pháp khôn, lúc đó cả bọn ngồi nghĩ như vậy. Ôi đất nước tôi với 1 thế hệ trí thức khôn hết biết. Nên phỏng vấn công ty tư nhân nào cũng giả bộ
hứa hẹn, kiểu em sẽ
gắn bó công ty mình đến suốt
cuộc đời, hay em sẵn sàng
bảo vệ công ty mình bằng máu của em (giống ông nào ở Cuba hồi xưa tuyên bố, vì
Việt Nam, chúng tôi sẵn sàng hiến dâng kể cả máu, nhưng máu đâu không thấy chỉ gửi qua mấy tấn đường uống xong
sợ diabetes muốn
chết).
Xong ké Tony đi làm. Nào công ty TNHH Hoàng Hôn, TNHH Lam Chiều Tím Biếc gì đó, nhiều đến nỗi giờ chả
nhớ hết. Công ty khá được 1 tháng, còn thông thường là 1 tuần… Chỉ có 2 công ty để lại
ấn tượng nhứt. Công ty đầu có sếp nữ. Cả đám
nhân viên mới vô suốt này nói bà ngu, cái gì cũng nói ngu
cho được. Bà ấy thì đâu có
thừa nhận, ngày nào cũng xoen xoét cãi lại “mấy em
tưởng chuỵ ngu à, chuỵ ứ chịu đâu, chuỵ khôn lắm nhé…”. Thế là
sinh nhật của bà ấy, tụi mình tặng cho 1 kg muối i ốt. Ban đầu bà ấy
vui lắm, vì nói ai tặng chuỵ gạo vào muối tức ý muốn chuỵ sung túc đấy. Chị ấy thích lắm, ăn lấy ăn để. Nhưng đâu được 2 tuần thì bà kêu cả bọn vào phòng,
đóng cửa cái rầm, bảo “Hôm qua chuỵ xem tivi có câu khẩu hiệu là hãy dùng muối có chứa i ốt để phòng bệnh đần độn, chuỵ hiểu ra rồi nhé. Mấy người nói chuỵ vậy sao, chuỵ
hận mấy người, chuỵ hận, chuỵ hận, mấy người hãy đi đi” ( chị này
xuất thân là diễn viên đoàn cải lương Hương
Mùa Thu dưới Cà Mau, chuyên đóng vai đào mùi). Thật ra muối thấm vào người chị 2 tuần nên chị đã thông minh lên rất nhiều. Thế là Tony và đồng bọn bị đuổi việc.
Qua cty
thứ 2 thì đâu được 2 ngày thì đồng bọn phát hiện ông sếp cũng ngu nốt vì ổng không biết dùng máy scan và
phát âm tiếng Anh buồn cười vãi. Fax mà
đọc là phắc, suốt ngày nhắc nhở “Lan ơi em phắc cho anh chưa, em bận quá thì nói cái Tuyết nó phắc giùm, rồi sao sáng giờ chưa phắc Hồng Kong, phắc Pháp, phắc Mỹ…”
làm người ngoài nghe tưởng cái Lan là đứa lăng loàn xuyên quốc gia. Thế cũng là sinh nhật của ông ấy,
anh em trong phòng bèn cùng nhau tặng ông ấy 1 hộp sữa có chứa DHA. Ông ấy
vui mừng khôn xiết, đem về nhà sáng chiều đều lôi ra uống. Uống mãi đến 1 tháng sau, lòi ra miếng giấy dưới đáy lon ghi rõ “sữa bổ sung DHA giúp
trẻ thông minh”, ông ấy hiểu ra là bị chơi xỏ nên kêu cả phòng lên. ” Các em phải rời công ty trong vòng 7 phút” – he said. “Em
có thể rời công ty trong vòng 6 phút”- said Tony. Nói qua nói lại một hồi kiểu
game show gì đó thì Tony nói “Em có thể rời trong vòng 1 phút”… Ông ta
giận dữ “mời em rời”.
Thế là lại bị đuổi việc. Gọi í ới đồng bọn, tao bị đuổi rồi nè, đi cafe đi. Và đồng bọn nói chờ tao chút, để kiếm gì vô chọc sếp cái đã. Đâu 1 tiếng sau thì cả bọn bị đuổi việc sạch trơn, ra Hồ con rùa
uống cafe rồi đi hát Karaoke inh ỏi.