Khi biết mình có thai, như những bà mẹ khác, Karen đã chuẩn bị tâm lý cho con trai là Michael đón nhận em mình. Tuy mới 3 tuổi nhưng Michael rất tỏ vẻ “ra dáng” anh trai, hàng ngày cậu cứ áp đầu vào bụng mẹ, hát cho em nghe.
Thai kỳ diễn ra thật bình thường đối với Karen, một thành viên tích cực của nhà thờ Panther Creek United Methodist ở Morristown, Tennessee. Rồi đến một ngày, những cơn đau chuyển dạ bắt đầu, cứ 5 phút một lần và rồi mỗi phút lại 1 cơn. Càng lúc càng đau. Karen chuyển dạ hàng giờ nhưng vẫn chưa sinh được.
Cuối cùng rồi em gái bé nhỏ của Michael cũng chào đời nhưng bé lại ở trong tình trạng nguy kịch. Còi hú liên hồi, xe cấp cứu xé màn đêm khẩn cấp chuyển bé về trung tâm chăm sóc đặc biệt của bệnh viện St. Mary’s Hospital, Knoxville, Tennessee.
Thời gian như ngừng trôi. Tình trạng của bé ngày càng trầm trọng. Chính các bác sĩ cũng trực tiếp nói chuyện với vợ chồng Karen: “Hy vọng mong manh lắm. Gia đình nên chuẩn bị tinh thần cho tình trạng xấu nhất”.
Karen và chồng đau buồn liên lạc với nghĩa trang địa phương để chuẩn bị lo hậu sự cho con. Mới hôm qua họ còn sửa chữa, trang hoàng phòng riêng cho con gái, vậy mà giờ đây họ phải lên kế hoạch làm đám tang cho con.
Còn cậu bé Michael vẫn vô tư nài nỉ bố mẹ cho mình vào bệnh viện thăm em. “Con muốn hát cho em nghe”, cậu bé nói.
Cứ ngỡ là bé sẽ ra đi sau khi chào đời đuợc 1 tuần, nhưng may mắn sao, một tuần đã qua đi. Mọi người lo lắng bước vào tuần thứ hai và Michael vẫn kèo nài xin được hát cho em. Nhưng quy định của bệnh viện là trẻ con không được phép vào phòng chăm sóc đặt biệt. Và rồi Karen quyết định, cô sẽ dẫn con trai vào cho dù y bác sĩ bệnh viện có tán thành hay không. Bởi cô thầm nghĩ nếu không cho con gặp em bây giờ thì có thể sẽ chẳng bao giờ nó gặp được đứa em mà nó đã hát cho nghe từ khi còn nằm trong bụng mẹ.
Mặc cho Michael một bộ đồ khá rộng, Karen dẫn con vào phòng chăm sóc đặt biệt. Nhìn Michael cứ như cái giỏ đựng quần áo biết đi. Bất ngờ, hai mẹ con đụng đầu với cô y tá trưởng ngay ngoài cửa. “Trẻ con không được vào đây. Chị hãy dẫn nó ra ngoài”, vị y tá nghiêm giọng.
Lúc này, tĩnh mẫu tử trong Karen trỗi dậy. Người phụ nữ thường ngày vẫn hòa nhã giờ lại nhìn người y tá trưởng với ánh mắt lạnh như thép, miệng đanh lại: “Thằng bé chẳng phải đi đâu cho đến khi nó hát cho em nó nghe xong”. Karen kéo Michael đến giường bệnh của em nó. Ngắm nhìn đứa em bé nhỏ đang lùi dần trong cuộc chiến dành lấy sự sống, Michael cất tiếng hát.
Giọng trong trẻo, tràn đầy tình thương yêu, Michael hát: “Em là ánh nắng, là tia nắng duy nhất của anh. Dù bầu trời toàn mây đen, em vẫn làm cho anh cảm thấy hạnh phúc…”
Ngay lập tức, bé gái có phản ứng. Mạch đập đều đặn dần.
Michael vẫn hát: “Em không biết rằng anh thương em biết dường nào. Xin đừng mang ánh nắng đi…”
Hơi thở của em bé gái rối loạn giờ đã nhẹ nhàng, đều đặn. Michael vẫn hát: “Em gái bé nhỏ ơi, đêm nọ khi nằm ngủ, anh mơ thấy mình ôm em…”. Khuôn mặt của em bé bỗng trở nên thanh thản như đang ngủ. Michael vẫn hát. Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt người y tá trưởng. Karen vui mừng.
”Em là ánh nắng, là tia nắng duy nhất của anh. Xin đừng mang ánh nắng của anh đi…”
Kế hoạch chuẩn bị đám tang bị “đập tan”. Ngày hôm sau và ngày hôm sau nữa …, rất nhanh, cô bé hồi phục và được mang về nhà.
Tạp chí Phụ nữ đã đặt tên cho câu chuyện cảm động này là “Phép màu từ bài hát của người anh trai”. Ngay cả y bác sĩ, những người làm khoa học cũng gọi đó là “Phép màu”
Karen cho rằng đó là Phép màu từ tình yêu của Ơn trên.
Câu chuyện nhỏ này đã gửi gắm tới chúng ta một thông điệp rằng:
Sự sống là hy vọng, dù thật mong manh. Đừng bao giờ bỏ cuộc trong cuộc chiến dành lại những người mình yêu thương.