“Bạn có muốn mỗi sáng mai thức dậy là một ngày vui vẻ, bật dậy khỏi giường với một niềm hứng khởi với đam mê của mình?”
“Bạn có muốn có một
cuộc sống sung túc hơn, tươi đẹp hơn?”
“Bạn có muốn mua những món đồ mình thích mà không phải đắn đo?”
“Khóa đào tạo kỹ năng mềm, nghệ thuật giao tiếp trước đám đông, và một cuộc sống tích cực hơn”…
Blah..blah…blah…
Đó là những câu nói cửa miệng của các diễn giả dỏm, của các sách làm giàu thị trường, của những tổ chức dạy kỹ năng mềm – dạy người ta giả tạo…
Các bạn biết đó! Gần đây đã có quá nhiều sách thị trường xuất hiện, tổ chức giáo dục với mục đích kinh doanh trục lợi là chính, nó thật xấu xí. Những sách dạy làm giàu, sách dạy kinh doanh, sách dạy
thành công được PR rất nhiều, và đương nhiên việc những quyển sách này trở thành best seller là chuyện thường…
Tôi không cố tình hay có ý bác bỏ các sách này, nhưng với quan điểm của một người đọc vài chục cuốn cũng vì tò mò, thì tôi thấy nó dễ làm người ta đi chệch hướng trong việc hướng đến một cuộc sống
hạnh phúc đích thực hơn là sống tốt…
Làm giàu là tốt đấy chứ, nhưng một quyển sách chỉ dạy người ta làm giàu dễ gây lầm tưởng cho người trẻ, những người bồng bột ham muốn thành công, thích giàu có, thích vật chất…Và thế là người trẻ lao đi làm giàu trước khi tìm ra ý nghĩa thực của cuộc đời họ. Nên nhớ rằng, giàu vật chất không phải là đích đến và là ý nghĩa thực của cuộc sống, đơn giản vì nó sẽ mất. Đi tìm và theo đuổi một thứ trước sau gì cũng mất và cũng bỏ ta mà đi, đó là sự hoang phí cuộc sống.
Vật chất và tiền bạc không phải là thứ để chúng ta đem ra bác bỏ. Nhưng việc hiểu rõ nó là hoàn toàn cần thiết. Giàu có vật chất sẽ lấy đi của bạn một số điều gì đó, tình thương chăng, có thể lắm chứ; khám phá lũ côn trùng ư, cũng có thể; lấy đi tuổi trẻ thích phiêu du bốn bể chăng, cũng có thể…
Phần lớn người trẻ thường mất bình tĩnh và chói lóa trước vàng bạc, kim cương, những lời nói hoa mỹ, những lời kêu gọi hay ho, và thế là họ tham gia vào cái vòng xoáy kinh tế, vòng xoáy của thị trường, vòng xoáy của
thời gian trôi…
Hãy nghiêm túc đi! Hãy nghiêm túc làm những gì mình thực sự thấy có ý nghĩa cho đời mình, thay vì những ao ước chung chung và bề mặt như có một cuộc sống giàu sang, thu nhập cao, trở thành giới thượng lưu…
Tôi đã nghe ở đâu đó câu nói này: “Tôi đã từng thấy những người rất nghèo, thứ họ có chỉ là tiền.”
Bình tĩnh lại đi. Thành công là gì? Thành công nhất thiết phải làm bạn hạnh phúc, hạnh phúc với mỗi phút giây đang sống, với cả cuộc hành trình sống này. Thành công không thể biết qua đồng tiền, vì thế những diễn giả có xu hướng gắn thành công với sự giàu có đều là bịa đặt.
Các sách dạy thành công, các diễn giả này thật xấc xược khi bảo rằng bạn hãy đặt ra những mục tiêu, hãy viết ra những mục tiêu bằng MindMap, và kiên trì lao đến để giành giật cho chính mình. Quá hỗn láo! Khi một con người chưa được dạy, chưa được hướng dẫn, chưa có được ý thức cá nhân về điều mình cảm thấy có ý nghĩa, thì việc đặt ra những mục tiêu là điều nhảm nhí vô cùng. Một người không có biết đường đi nhưng vẫn biết rõ nơi đến? Quá là lố bịch!
Họ bảo rằng hãy sống bật dậy mỗi sáng với đam mê! Ôi! Bật dậy mỗi sáng! Bất cứ ai nói câu này đều đáng bị cho ra rìa của những kẻ ngu dốt thích ảo tưởng. Đam mê không có nghĩa là sáng nào cũng bật dậy làm với niềm hân hoan vô độ, mà là ngay cả khi chán ngán nhất cũng không bao giờ từ bỏ, chán nhưng vẫn làm, đó mới là tình yêu, mới là đam mê, mới là niềm yêu thích.
Họ bảo rằng, hãy kiên trì, hãy chăm chỉ, hãy cố lên! Tôi hỏi, động lực là gì? Động lực là tiền ? Là chu cấp vật chất cho những người mình yêu thương ? Là vì một tương lai tươi sáng? Quá nhảm nhí! Động lực không phải là lý trí, nếu bạn không tin cứ tự kiểm chứng, bất cứ ai tạo động lực bằng lý trí sẽ sớm tạo thêm nhiều stress cho mình. Vì vốn động lực là đến từ trái tim, là đến từ ý nghĩa, là đến từ cảm xúc…Trừ khi bạn yêu việc mình đang làm, còn bằng không, sẽ không có một động lực nào hết. Ham muốn vật chất không phải là tình yêu, đó là sự tham lam. Ham muốn địa vị, đó không phải là tình yêu, đó là sự tham lam, là cái tôi.
Ham muốn chính là lý do làm người ta lười. Với tôi thì không có ai vô tình lười, trừ phi họ cố tình. Khi người ta yêu việc mình làm, họ không bao giờ lười, họ thích thú! Khi người ta yêu nhau ở giai đoạn đầu, người ta không lười, người ta chăm dẫn nhau đi chơi hết nơi này đến nơi nọ, hết câu chuyện vui này đến chuyện vui kia, hết đùa giỡn lại nằm ra bãi cỏ tâm sự. Hãy nhớ, tình yêu không bao giờ làm người ta lười, chỉ có tham lam và
cái tôi làm người ta lười biếng.
Với tôi thì không có ai lười, họ chỉ chăm làm cái này và lười làm cái khác. Các nhà khoa học cũng lười ! Họ lười nghe người khác nói khích, họ cũng lười tán gẫu và bông đùa, nhưng họ chăm nghiên cứu. Thằng nhóc chơi điện tử, nó không lười, nó chăm chơi game. Siêng và lười là một. Nhưng làm sao để siêng đúng cái mình cần, và lười đúng cái mình không cần, thì phải tự đi hỏi bản thân mỗi người : Tình yêu trong họ là gì ?
Hãy nhớ, tình yêu không làm người ta lười, không làm người ta bỏ cuộc, không làm người ta thất vọng, bởi vì tình yêu như ánh mặt trời, luôn đẹp, luôn ấm áp…
Hãy dậy thật sớm, ngắm ánh mặt trời…
Hãy phiêu du lên những ngọn núi nếu bạn thích…
Hãy viết, nếu bạn muốn viết gì đó…
Hãy làm bất cứ thứ gì trong trái tim bạn thấy muốn, vì một ngày nào đó, tất cả mọi thứ sẽ liên kết lại với nhau, và bạn sẽ biết mình là ai trong cuộc đời này. Ý nghĩa của cuộc đời bạn lúc đó cũng sẽ bắt đầu nảy mầm từ trong tâm tưởng…
Hãy bỏ thời gian ra tìm hiểu chính mình, hãy bỏ ngoài tai lời người khác nói, dù là Napoleon Hill, Billgates, Steve Jobs, hãy bỏ đi những tham lam, hãy bỏ hết ! Chỉ còn bạn và cái đầu rỗng không, như cốc nước rỗng không ! Nó có thể sẽ hứng được một ít nước phép từ trên trời rơi xuống…
Hãy làm công việc vốn dành cho bạn ! Nó sẽ hòa làm một với bạn, và chắc chắn một ngày bạn sẽ trở nên thuần thục về nó, bạn sẽ giỏi…Ngày đó sẽ đến… !