Vâng, tôi có thể...

11/08/2015   28.504  4.5/5 trong 2 lượt 
Vâng, tôi có thể...
Khi còn rất nhỏ, lúc bắt đầu tập đi, bước từng bước chập chững đến với vòng tay của cha mẹ, bạn sẽ rất vội vàng vì thích thú. Nhưng lúc đó cha mẹ bạn sẽ nói rằng bạn không thể làm như thế được, phải bước từ từ và chậm rãi thôi để không bị ngã.

Khi bạn bắt đầu tập ăn cơm, vì trẻ con thích bắt chước hành động của người lớn nên bạn sẽ đòi tự cầm thìa để xúc ăn. Nhưng lúc đó cha mẹ bạn sẽ nói bạn không thể xúc ăn gọn gàng được, phải từ từ nhận sự hướng dẫn từ người lớn, để bữa ăn của bạn được sạch sẽ hơn.
 
Khi bạn đi học, tập viết. Bạn muốn dùng bút mực thay vì bút chì, vì bút mực nét sẽ đậm hơn dù không cần ấn mạnh. Nhưng người lớn sẽ nói với bạn rằng bạn không thể dùng bút mực ngay được, phải bắt đầu từ việc cầm bút chì. Bởi nó đơn giản và nếu làm sai sẽ có thể tẩy đi.
 
Khi bạn có những rung cảm đầu đời với một người khác giới, người lớn cảm thấy ở độ tuổi như bạn chưa nên bắt đầu với tình yêu. Và họ nói bạn không thể yêu một ai đó, phải chăm lo cho việc học trước nhất. Yêu sớm sẽ khổ, nên không thể...
 
Cho đến khi bạn thật sự bước vào đời, đi con đường riêng của chính mình, bạn bị ảnh hưởng bởi những nguyên tắc xưa cũ bao gồm cả cụm từ "không thể...", và khi ấy bạn sẽ nghĩ và thay thế nó bằng một cụm từ "không bao giờ...". Trở nên hèn nhátsợ hãi trước mọi khó khăn của cuộc sống, bạn sợ sẽ sai sót trước mặt người khác, sợ bản thân mình gặp thất bại, sợ người khác chê cười... chính vì thế mà bạn "không bao giờ" có thể tự mình bước đi trên con đường tương lai đã chọn, thậm chí con đường ấy là do người khác chọn cho bạn, bởi bạn không thể làm bất cứ điều gì – một mình.
 
Nhưng nếu bạn nhớ ra mình đang sống và có quyền lựa chọn cách sống, hãy đừng bao giờ nói "không bao giờ...". Quá khứ là một thư viện để bạn tìm kiếm và học hỏi, nhưng bạn cũng cần biết có những điều ở quá khứ dành cho bạn là để bảo vệ bạn khỏi thời điểm bạn còn chưa thể sống tự lập. Đó là những lần bạn nghe từ người lớn, người chăm lo cho bạn những câu "không thể...", đó là sự vỗ về lúc bạn vấp ngã, đó là sự ngăn cản bạn làm những điều chưa phù hợp...
 
Và bạn đang ở hiện tại, sống là để hướng đến tương lai. Chính vì thế, hãy làm điều gì đó bạn muốn làm, và khi có ai đó nói với bạn là bạn sẽ chẳng bao giờ làm được điều đó, hãy chứng minh rằng họ sai và khẳng định: "Tôi có thể làm được việc này".
 
Hãy vứt sạch tất cả những cái "không thể", "không" và "chẳng bao giờ" ra khỏi bạn. Bạn có thể làm được điều đó, chỉ cần không ngừng nói rằng: "Vâng, tôi có thể".


Bạn có thể muốn đọc:


 

 
  
 
 
 

Quảng cáo

Sưu tầm

Người đăng

Bảo Mi

Bảo Mi

Chia sẻ là cách tốt nhất để học và làm cuộc sống tốt đẹp hơn.


Là thành viên từ ngày: 26/07/2015, đã có 1.689 bài viết

Tài trợ

BÌNH LUẬN

Bạn cần đăng nhập để bình luận.
No Avatar

Chưa có bình luận nào cho bài này, tại sao bạn không là người đầu tiên nhỉ?

Bài viết khác

Hoàn hảo thì tốt nhưng sống tốt là đủ rồi
Sự hoàn hảo không hẳn là vấn đề. Bạn không phải lúc nào cũng có thể mặc hợp với những chiếc quần jean yêu thích của bạn, hay làm được công việc mơ ước của bạn, cũng như tìm được tình yêu trong cuộc sống của bạn khi còn trẻ, hoặc có trình độ cao nhất. Thoải mái nào! Mọi ...

16 phẩm chất giúp bạn thành công và thăng tiến nhanh chóng
Mỗi công việc có thể đòi hỏi ở ứng viên những nét tính cách đặc biệt để có thể đảm nhận và làm tốt công việc đó. Vì thế để thực sự gây ấn tượng với họ và tìm được việc làm mong muốn, bạn cần phải thể hiện rằng mình sở hữu hầu hết các phẩm chất này.

Để không chết vì cái thái độ
Khi nói đến những người thành công, chúng ta thường nghĩ rằng họ hẳn phải có trí thông minh ưu việt hơn mọi người. Tuy nhiên, nghiên cứu mới nhất của nhà tâm lý Carol Dweck (giáo sư Đại học Stanford), chỉ ra rằng thái độ mới chính là dấu hiệu dự đoán cho sự thành công ...

Có thể bạn cần

Tại sao cần phải học cách kiềm chế cảm xúc của bản thân?

Tại sao cần phải học cách kiềm chế cảm xúc của bản thân?

Bố tôi vừa mua một cái smartphone, hỏi tôi cách mở wifi, tôi nói mà ông mãi không hiểu, tôi nhắc lại ông vẫn nói là ông không biết. Lúc ấy tôi ức chế, gào lên: “Thôi, bố đừng hỏi nữa, con không biết đâu!” Không biết khi ấy bố tôi đau lòng như thế nào. Ngày nhỏ, khi tôi chưa biết thứ gì, bố tôi đã kiên nhẫn dạy tôi bước đi, dạy tôi học nói, dạy tôi ăn cơm... Giờ mỗi lần nghĩ lại đều thấy hối hận...

Liên kết logo

Bàn phím trong mơ