Sau khi qua hết các vòng test
IQ,
EQ, tiếng Anh, thuyết trình dự án
kinh doanh,
Tony được lên sân khấu cùng với các thí sinh khác bẻo dèn (bẻo dèn là biểu diễn,
Tony đang bị Alzheimer, tức chứng bị
mất trí nhớ, nên lộn tiếng này qua tiếng kia vì
giỏi nhiều sinh ngữ).
Đêm ấy. Sân khấu trang hoàng rực rỡ, có cả truyền hình trực tiếp ra ngoài sảnh. Người có vé, người không có vé lấn nhau
cãi vã đôi co giành giật vào trong
ngồi chứ hẻm chịu coi qua màn ảnh. Bên trong cánh
gà,
con bé dẫn chương trình (MC) chắc là
sinh viên năm nhất, bận cái áo dài vàng thiệt
đẹp, tay cầm miếng giấy, miệng lẩm nhẩm, đang đứng nôn nóng chờ. Đèn tắt cái phụp,
ánh sáng bật lên, khói tỏa rào rạt. MC lao vút ra sân khấu gập đầu lia lịa kính thưa kính chào và tuyên bố khai mạc, rồi giới thiệu thí sinh và ban giám khảo.
Có 3 hội đồng giám khảo. Hồi đồng luống tuổi gồm các vị có
học hàm
chuẩn bị đấu
trí với các thí sinh sau bao năm
đọc sách và
tưởng tượng. Hội đồng trung niên gồm các
CEO, chủ các
doanh nghiệp. Hội đồng
trẻ trung là các
nhà báo. Giám khảo ngồi mấy dãy,
ba bốn chục người. Chỉ nhớ là rất đông.
Các thí sinh bốc thăm giải quyết các tình huống kinh doanh, thường là
xung đột giữa
đạo đức và
lợi nhuận. Rồi nghe các hội đồng và các thí sinh khác chất vấn ngược, lý luận tranh luận rất kinh. Năm ấy, cuộc thi
bỏ qua phần thi áo tắm và
thời trang dạ hội mà đi thẳng vào vòng
ứng xử (có khi lộn qua cuộc thi hoa hậu?)..
Tới lượt của Tony, thí sinh
già nhất cuộc thi, các thí sinh khác hãi quá không dám chất vấn (nhớ là toàn bọn năm nhất năm nhì). Vì từ trong cánh gà, Tony đã dằn mặt, Tony với cái đầu đinh và khuôn mặt đầy sẹo, vừa nói bâng quơ vừa dũa móng tay,
nhẹ nhàng cứ như không có chuyện gì. Vậy mà chúng nó không biết sao lại rất hãi.
Tới lượt, Tony quần đen áo sơ mi trắng thắt cà vạt tím,
diễn thuyết về đề
tài "
sống đẹp là thế nào hỡi
bạn". Tony
hùng biện lên giọng xuống giọng, trầm bổng du dương. Đâu đó, một vài bạn nữ vội lau nước mắt
ân hận vì lâu nay đã
sống không đẹp với ...má nó. Ban giám khảo giật mình, những đua chen
danh lợi bỗng biến mất,
vật chất trở nên
phù du, mọi người không ai bảo ai, quay lại nhìn nhau, mắt long lanh vì cảm thấy
yêu nhau quá. Một số giáo sư tiến sĩ lục giỏ, móc một số
bằng cấp ra và
xé vụn, vì nghĩ mình không nên mua các thể loại bằng cấp ấy nữa. Các CEO thì lật lật gọi điện trả
nợ hết
lương nhân viên và
khách hàng, không chiếm dụng vốn nữa. Các nhà báo
vội vã rút các tin giật gân
kiếm tiền xuống các trang mạng để
bảo vệ danh dự và
nhân phẩm (chắc lộn qua những năm gần đây, chứ hồi đó toàn tiến sĩ thật, CEO có đạo đức rạng ngời và những nhà báo cao cả - dạo này trí
nhớ kém thật).
Đang kể tự nhiên
quên. À, gần cuối bài diễn thuyết, Tony bồi thêm vài câu thơ " nếu là con chim
chiếc lá, thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh. Nếu có vay mà không có trả, sống là
cho- đâu chỉ nhận riêng mình". Cả hội trường thảng thốt. Nhiều người vội móc
tiền ra cho người khác. Không lấy cũng ép lấy, nhét vào túi quần người bên cạnh. Ngưng giây lát trong chiêu bài đầy kỹ thuật, Tony tung ra đòn
quyết định. Anh ấy bèn cất tiếng hát trong trẻo và cao vút trong một sáng tác của nhạc sĩ Trương Quốc Khánh
Nếu là hoa, tôi sẽ là một đóa hướng dương
Nếu là mây, tôi sẽ là một vầng mây ấm
là người, tôi sẽ
chết cho quê hương".
Khán giả đổ gục xuống ghế,
khóc nấc lên từng hồi. Mọi người
ôm chầm lấy nhau, hand in hand, face in face, mouth in mouth.
Tony
nói hay đến nỗi khi dừng diễn thuyết, không ai
hay biết. Quang cảnh trở nên hỗn loạn. Một giám khảo nữ ngất xỉu vì xúc động khi được nhận được quá nhiều tiền. Các thí sinh khác òa khóc vì muốn
nhường hết giải thưởng cho nhau, đồng loạt bỏ thi, xé nát tấm bảng số thí sinh đeo trước ngực. Cả hội trường vang lên “
Việt Nam vô địch, Việt Nam vô địch" rồi chuẩn bị chạy xe máy ào ào ra phố (không biết có lộn qua đi coi
bóng đá Seagames hông nữa,
bệnh Alzheimer càng ngày càng nặng).
Sau khi
tranh cãi quyết liệt, hội đồng giám khảo chấm cho Tony giải thí sinh
ăn mặc đẹp nhất.
Và anh ấy đã đăng quang về nhan sắc trong một cuộc thi về
trí tuệ.