Có một người thanh niên trẻ luôn cho rằng mình là một người tài giỏi hơn hẳn những người khác, vì thế anh ta vẫn cứ đau đáu chuyện tìm một công việc lí tưởng, đúng với những tiêu chuẩn mình đặt ra. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta cũng làm ở vài ba nơi nhưng vẫn chẳng tìm được một công việc đúng với ý của bản thân.
Anh ta cảm thấy cuộc đời thật bất công bởi vì một người giỏi giang, tài năng như mình lại không gặp được nhiều may mắn. Anh ta nhìn những người xung quanh, có những người học hành chẳng tới nơi tới chốn, thế mà có chức có tiền. Sau những lần gặp phải trắc trở, rơi vào những tình huống quá sức chịu đựng của bản thân, anh ta đã trở nên tuyệt vọng đến cùng cực.
Thế rồi một ngày kia, người thanh niên trẻ tuổi này quyết định kết liễu
cuộc sống vì anh ta nghĩ có sống nữa thì anh ta vẫn bị đối xử bất công như vậy thôi. Nhưng đúng lúc anh ta định thả mình xuống biển thì có một ông lão đi tới.
Ông lão nhìn thấy vậy, bèn hỏi anh ta làm sao mà phải đi tự tử như thế này.
Người thanh niên buồn rầu trả lời: “Dạ, bởi vì cháu cảm thấy quá tuyệt vọng. Xã hội này quá bất công, không ai trọng dụng cháu, họ không thừa nhận khả năng của cháu, dù cho cháu có tài giỏi đến mấy!”
Ông lão nghe xong, không nói lời nào mà cúi người xuống và nhặt một hạt cát lên, rồi ông đưa cho cậu thanh niên này nhìn một lát. Người thanh niên mặt ngẩn ngơ vẫn chưa hiểu chuyện gì. Sau đó, ông thả hạt cát rơi xuống dưới, rồi ông nói: “Xin cậu hãy nhặt giúp tôi hạt cát mà tôi vừa làm rơi xuống dưới!”
Người thanh niên ngạc nhiên nói: “Thưa ông, việc này vốn dĩ là điều không thể làm được ạ”.
Ông lão không nói gì mà lấy một viên ngọc trai trong túi ra. Ông cũng đưa cho cậu thanh niên viên ngọc trai óng ánh ấy nhìn một lúc rồi thả rơi xuống dưới, ông nói: “Cậu có thể nhặt được viên ngọc trai mà tôi vừa làm rơi xuống lên không?”
Cậu thanh niên nhanh nhảu trả lời: “Tất nhiên là được ạ!”
Ông lão lắc đầu cười rồi chậm rãi nói: “Này, cậu thanh niên, vậy cậu đã hiểu điều tôi muốn nói chưa? Cậu nên biết rằng, hiện tại bản thân chỉ là một hạt cát rất nhỏ như những hạt cát khác mà thôi, cậu chưa phải là một viên ngọc trai óng ánh. Cho nên, cậu không thể yêu cầu người khác phải lập tức thừa nhận mình được. Nếu như muốn được thừa nhận, thì cậu phải trải qua quá trình rèn giũa để trở thành một viên ngọc trai”.
Người thanh niên nhìn ông lão rồi nở một nụ cười tươi, nói cám ơn ông lão và rằng anh ta đã hiểu rõ rang những lời ông nói.
Lời bình
Người trẻ chúng ta, đôi khi vì quá non nớt và nông nổi nên chưa bao giờ dành
thời gian để nghĩ lại về bản thân mình. Nhiều người đi trước cho rằng thế hệ trẻ hay “ảo tưởng” về bản thân mình. Đúng thật, bởi lẽ được học tập và sinh hoạt trong một môi trường hiện đại, đầy tiện nghi như bây giờ nên chúng ta cứ ngỡ mình là “ngọc trai”, dù không lóng lánh thì cũng phải được không ít người chú ý.
Thực ra, mỗi chúng ta chỉ là một hạt cát nhỏ trong đại dương bao la mà thôi. Chúng ta cũng giống như biết bao những người khác, nếu muốn khác biệt thì chỉ có một thứ khiến chúng ta nổi bật, đó chính là: nỗ lực. Để làm “thiên nga giữa bầy vịt”, chúng ta chẳng thể ngồi chờ cơ hội đến. Ai chẳng muốn may mắn nhưng không phải cứ muốn là sẽ có.
Nhiều người cũng cho rằng thế hệ trẻ ngày nay quá bồng bột, bởi lẽ chỉ một chút xem thường của người khác mà đã giơ tay đầu hàng rút lui, ôm ấm ách khó chịu trong bụng. Chẳng ai hoàn hảo ngay từ đầu cả, phải biết
lắng nghe tiếp thu những ý kiến đúng đắn của người khác thì chúng ta mới trưởng thành lên được. Người trẻ mới bước vào xã hội, có quá ít kinh nghiệm sống nên cách để lớn nhanh nhất là
chăm chỉ và lắng nghe những lời người đi trước, rèn giũa bản thân và tự vấp ngã, tự đứng dậy.
Nếu muốn bản thân trở nên xuất chúng hơn, được người đời thừa nhận thì phải cố gắng để tự mình trở thành một viên ngọc trai. Còn nếu không, hãy chấp nhận là hạt cát bé nhỏ cả đời!