Một buổi chiều nọ,
mẹ vào phòng
hai anh em và
cho mỗi đứa một
quả táo. Mẹ nói: “Có hai
quả táo một quả thì to và ngọt, một quả nhỏ hơi xanh và vị chát”. Nói xong mẹ để quả táo lên bàn, người em nhanh tay chỉ lấy quả táo to nhanh nhảu đáp: “Mẹ,
con muốn quả này”.
Mẹ lắng giọng hỏi: “Con không nghĩ cho anh sao”. Người em không nói gì.
Người anh
trả lời: “Con
ăn quả nhỏ cũng
được ạ. Con lớn rồi, quả to để cho em”.
Bài học rút ra là nếu chúng ta biết nhường nhịn nhau,
tha thứ cho nhau, nhất định mọi người sẽ thoát ra ngoài những tranh chấp
khổ đau và
sống hạnh phúc hơn.
Bài học thứ 2: Phần thưởng chỉ dành cho người biết cố gắng và tiến bộ
Hôm sau, mẹ lại cầm hai quả táo như lần trước đến phòng hai
anh em. Nghe mẹ nói xong, người em lần này
ngồi im, không
phản ứng gì.
Người anh nhanh mồm: “Con ăn quả nhỏ, quả to cho em”, cười thầm trong bụng nhìn mẹ. Mẹ không nói gì, đưa quả táo to ngọt cho người em. “Tại sao ạ?”, người anh
thay đổi sắc mặt.
Con đã sai khi “nhường nhịn” em vì con đã biết lấy nó làm công cụ. Con biết nếu nhường nhịn thì sẽ được mẹ cho quả táo to, như thế là giảo hoạt,
khôn lỏi. Hơn nữa mặc dù con muốn ăn quả to nhưng lại giả bộ
lấy lòng mẹ, đó là không thành thực.
Vì hai lý
do đó nên con sẽ không có được quả táo to trong ngày hôm nay. Em con đã
nhận thức được
lỗi lầm của mình. Mặc dù nó muốn ăn nhưng không dám tranh trước. Đó là sự tiến bộ.
Nhường nhịn,
yêu thương nhau là
trân quý nhưng nó phải xuất phát từ
tấm lòng, chứ không phải dùng nó làm công cụ và lừa người khác để có được thứ mình muốn.
Bài học rút ra là trong cuộc sống phần thưởng sẽ chỉ dành cho những người biết cố gắng và tiến bộ. Những
người khôn ngoan, lanh lọc sẽ
không thể có được điều mà mình mong muốn.
Một lần khác, mẹ lại đem hai quả táo như vậy mang vào phòng hai anh em. Hai anh em sau khi được mẹ hỏi đều không phản ứng gì. Mẹ nói: “Sao thế, nay hai đứa
chán ăn táo rồi à”.
“Ăn thì lại bị mẹ mắng ích kỷ, nhường nhịn thì bị mắng là khôn lỏi và không
thành thật. Lần này chúng con để mẹ tự
sắp xếp”, người anh đáp, người em gật đầu đồng ý. Mẹ bất ngờ cầm hai quả táo cho vào máy ép và uống hết cả cốc.
Hai anh em tròn hai mắt lớn tiếng: “Mẹ thật vô lý, sao mẹ lại ăn hết không cho bọn con”.
Dễ dàng thấy rằng đối với mẹ, hai anh em đều công bằng như nhau. Anh không có nghĩa vụ phải nhường em và em cũng vậy. Quả táo người mẹ đưa cho cũng giống như cơ hội trong cuộc sống. Khi cơ hội đến hãy
dũng cảm đón lấy,
đừng để đến lúc cơ hội mất đi rồi mới
tiếc nuối.
Trong cuộc sống, nhiều người luôn ca thán
số phận trắc trở, rằng mình không
may mắn, không có cơ hội
phát triển. Có đúng như vậy không?
Đương nhiên không phải. Cuộc sống rất công bằng, luôn ban cho tất cả mọi người cơ hội như nhau.
Có thể những cơ hội đó không hiện rõ trước mắt
bạn, có thể nó xuất hiện một cách bất ngờ, song bạn có thành công
hay không đều phụ thuộc vào
khả năng nắm bắt được sự bất ngờ ấy của bạn.