Sau vài tiếng đồng hồ cố gắng, cô bé đã hoàn thành xong chiếc bánh. Cô tắt điện, ngồi trong bóng tối chờ cha mẹ đi xem phim về. Khi cửa mở, cha mẹ cô bé bước vào phòng và bật đèn lên, cô bé vui sướng nhảy lên và reo:
- aha , chúc mừng ...
Nhưng người mẹ không để ý. Bà chỉ nhìn thấy cái bếp, lúc bấy giờ ngổn ngang vỏ trứng, bột mì và kem vương vãi. Bà quát cô con gái đang vỗ tay vui mừng:
- Trời ơi, con thật bừa bộn . Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Con mau dọn dẹp đi. Mẹ mệt lắm, không có sức đâu mà giám sát con nữa.
Bà mẹ đi và phòng, nhưng người cha đã nhìn thấy cái bánh. Ông gọi vợ:
- Khoan đã em, nhìn trên bàn kìa. Bà mẹ bực bội:
- Thôi được rồi, em thừa biết là bừa bộn như thế nào rồi.
- Người mẹ đi vào phòng, đóng cửa lại. Cô bé cúi mặt buồn bã, nói nhỏ:
- Mẹ đã không nhìn thấy cái bánh , bố ạ.
Đôi khi, thay vì dạy con cái phải có trách nhiệm khi nhìn thấy cái sàn bếp bừa bãi, người lớn chỉ nên nhìn thấy chiếc bánh mà thôi.