Nhóm 
tình nguyện sau 3 tuần bán cà chua, 30/60 
bạn phải rời nhóm. Có những cam kết ban đầu các bạn 
bỏ qua. 
Đi trễ. Về sớm. Xuề xòa 
cho qua sai sót. Báo cáo đến hạn không có. Giao việc 
quên làm… Các bạn ấy nói dượng không biết tụi 
con vất vả như thế nào, chiều thứ 6 tan sở là đón 
xe lên Đà Lạt, mua cà chua xong, sáng thứ 7 
ngồi phân loại đến khuya, rồi chủ nhật đứng bán cả ngày, kiếm được bi nhiêu 
tiền là gửi hết vào quỹ “bạn 
trẻ khởi nghiệp” 
hay “áo ấm 
mùa đông”. 
Tony đánh giá các bạn ở yếu tố 
nhiệt tình, 
tốt bụng, 
chăm chỉ, 
hào sảng…nhưng đấy chỉ là 
ĐIỀU KIỆN CẦN. ĐIỀU KIỆN ĐỦ là 
tính kỷ luật thì không có, nên trước sau gì cũng tan rã nhóm, giải tán trước cho rồi. Còn 30 đứa thì đào tạo 30 đứa. Hoặc không làm cũng được, làm thì phải đàng hoàng. Ông 
Lý Quang Diệu nói “you cannot reach your dream or goal without 
discipline”. Discipline là tính kỷ luật, nếu không có nó, dream (
giấc mơ) hay goal (
mục tiêu cuối cùng) sẽ không bao giờ đạt được.
Nếu thấy người không có tính kỷ luật, xuề xòa…thì chỉ 
cà phê cà pháo, tuyệt đối không 
hợp tác. Ở 
miền Tây Nam Bộ, dân ở đây có tính hào sảng nên khi mới mở ra làm ăn, 
doanh nghiệp nào cũng 
phát triển ầm ầm. Nhưng đến quy mô cỡ vài ngàn công nhân, thì 
bắt đầu lộn xộn trong 
quản lý. Có 
nhà máy chế biến cá basa nọ, cách đây 4 năm 
Tony đến mua cá, thấy công nhân đi vệ sinh xong vô không rửa tay, quản đốc thấy nhưng bỏ qua. Rồi quản đốc thì vừa chỉ 
đạo sản xuất vừa quẹt quẹt 
smartphone. Ông 
bảo vệ thì 
ngủ gục, bấm còi miết mới ra mở cửa cổng, đầu tóc rồi bù. Trong phòng thì giám đốc đang cợt nhã với một nữ thực tập sinh, trêu đùa quá trớn. 
Nhân viên thì vừa 
đọc tin tức online vừa làm hợp đồng, nên 
ngôn ngữ hợp đồng ngoại thương mà cứ như 
nói chuyện showbiz. Khi họp xong, Tony rủ đi 
ăn trưa, ông giám đốc gọi miết thì anh 
tài xế mới xuất hiện, vì anh đang trong phòng riêng đánh bài ăn tiền với các tài xế khác. Tony nói sao anh để vậy thì anh 
cười khà khà, nói kệ, 
anh em cả. Bữa nào bốn anh hội đồng quản trụy có mặt ở nhà máy, thì phòng giám đốc sẽ được đóng kín, các anh sẽ quánh bài 
tiến lên. Bốn người là đủ tay bài. Còn nếu chỉ có 2 anh, thì sẽ quánh 
cờ tướng, mỗi ván cả chục triệu.
Tony thấy doanh 
nghiệp vầy thì không ổn. Và đúng 4 năm sau thì nhà máy này rao bán. Vì đơn hàng 
xuất khẩu nào cũng bị trả lại hoặc tiêu hủy, lúc thì nhiễm vi sinh, lúc thì rơi cây kim trong bịch cá, xuất qua kia bị máy dò kim loại phát hiện, lúc thì 
cháy nổ 
do công nhân bất cẩn…Lỗ triền miên. Bữa họp cổ đông để bán nhà máy, trong 4 anh sáng lập viên, người 
đến muộn 15 phút, người đến 
muộn 2 tiếng, quýnh quáng bước vào phòng họp, gãi tai nói các lý do vô cùng quen thuộc như 
kẹt xe, lốp hỏng, đau bụng đột xuất, đưa 
mẹ đi bơi,…
Trên đường về lại 
Sài Gòn, anh S, đại diện 
công ty tài chính, giờ là cổ đông chính của nhà máy này, hỏi Tony chứ em biết 
vì sao họ rất 
giỏi, rất 
tài năng, nhưng cuối cùng phải bán nhà máy không. Vì tính kỷ luật là thứ DUY NHẤT họ thiếu. Họ chỉ 
có thể ĐẺ mà 
không thể NUÔI. Anh S nói anh sẽ không giữ ban giám đốc cũ, vì 
sợ là sự 
vô kỷ luật, sự xuề xòa của họ ảnh hưởng đến cả công ty, ai cũng 
bắt chước thì 
chết.
Nên 
các bạn trẻ, muốn có 
sự nghiệp, phải 
rèn tính kỷ luật cho CÁ NHÂN mình. Cái này 
đơn giản chỉ là sự RÈN LUYỆN. 
Quyết tâm 11h đêm ngủ là 11h đêm tắt đèn tắt máy tính đi ngủ. Đúng 5h sáng thức dậy là đúng 5h, vặn 
đồng hồ reng reng, bật dậy như lò xo. Tập 
thể dục là 
tập thể dục. Mệt cũng tập, trời lạnh cỡ nào cũng tập. Đến 
công sở trường 
học phải tuyệt đối 
đúng giờ, 8h học là 8h mở tập ra học. Giờ ăn là ăn, chơi là chơi, làm là làm. Ngồi cà phê với 
bạn bè là nói chuyện, tắt máy, không vừa nói chuyện vừa gián đoạn vì 
facebook hay tin nhắn. Kỷ luật khủng khiếp cho cá nhân mình, không 
nuông chiều cái 
lười, cái xuề xòa, cái “thôi kệ”. Và bạn 
bè cũng vậy, hạn chế chơi với thể loại vô kỷ luật, vì sẽ bị lây nhiễm. Khi 
học hành, chọn đội nhóm để làm bài tập chẳng hạn, chỉ chọn người có kỷ luật, không CẢ NỂ, mình cả nể là mình 
khổ. Đặc biệt trong làm ăn, người rủ mình mà kém kỷ luật, thì thôi. Vì hùn với họ, mình có 
cố gắng làm đến đâu đi nữa, cuối cùng cũng dẹp tiệm.
Bốn anh sáng lập viên nhà máy thủy sản kia, bán xong có chút tiền, rượu chè suốt. Rồi bất đắc chí, tới giờ 
khởi nghiệp lại vẫn chưa được, đành chạy xe 
ôm kiếm 
sống. Cứ chở khách đi ngang thì chỉ trỏ nói hồi xưa nhà máy này của tụi anh nè. Hằng ngày, 4 anh tụ tập với nhau ở quán cà phê, vừa ngồi chờ khách vừa quánh bài, ván giờ chỉ còn mười ngàn hai chục.
Nhưng cả bốn đều rất 
vui. Vì lúc nào cũng đủ tay bài. Enough hands to play cards. Always.