Vừa
sang Nhật, lên FB ghi check-in ở sân bay Narita khoe với
bạn bè, bỗng dưng có comment của ông
thầy bên Mỹ, dạy môn Leadership, nói thầy cũng đang ở Tokyo.
Tony mới hẹn thầy đến quán
cà phê hình
logo con chim én, tên gì
quên mất. Thầy dắt theo 2 anh
bạn, 1 Nhật 1
Đức, đều là cựu hạc sinh khóa trên. Anh
người Nhật làm tư vấn, anh người Đức làm
cho một
công ty sản xuất thiết bị
di động lớn. Anh người Nhật nghe
Tony từng
làm việc cho big 6 của Nhật thì à nồ à nồ miết (big 6 của Nhật gồm 6 hãng lớn là Mitsui, Mitsubishi, Sumitomo, Fuyo, DKB, Sanwa họ gọi là Keiretsu, phải rất
đẹp trai đẹp gái mới
được nhận). Keiretsu tức tập đoàn sản xuất từ
máy bay đến cây kim sợi chỉ, xây dựng sân bay, đường sá, bến cảng…với doanh số vài trăm tỷ đô, lớn hơn GDP của nhiều nước). Sau này,
Hàn Quốc học tập mô hình Keiretsu để thành lập Chaebol như Samsung, Hyundai,
LG, Kumho…Tony cũng
bắt chước thành lập Tập Đoàn Phượng Tím nhưng vỏn vẹn có 2
nhân viên và 1 căn
nhà cấp 4 xập xệ...suốt ngày bị bà chủ đòi
tiền thuê nhà nheo nhéo ngoài cổng. Mang phận chủ tịch tập đoàn chứ chạy
xe wave alpha, lâu lâu hết xăng thì dắt bộ, bịt khẩu trang, đeo kính đen kín
mít vì
sợ đối tác chạy
xe hơi qua, nước văng vô mặt.
Lại lan man rồi Tony ơi. Thôi vô nội dung chính. Anh người Đức kể, trước đây các công ty
công nghệ cao đều có nhà máy ở
Trung Quốc, vì nhân công rẻ và
có thể bán ra cho
thị trường đông dân này. Nhưng chịu không nổi sau một
thời gian. Anh kể, một
buổi sáng bước vô nhà máy, quang cảnh vắng lặng như tờ. Nhân viên kéo nhau qua nhà máy bên cạnh hết, kể cả
bảo vệ. Ảnh nói, lúc thấy nó xây một công trình gì to to bên cạnh với
kiến trúc y chang là nghi rồi. Mọi thứ của nhà máy bên cạnh copy 100% như đúc. Thậm chí chỗ
ngồi của cô Li phòng chứng từ cũng hướng ra cửa sổ màu xanh, số
điện thoại 99999 thì biến thành 99998.
Thương hiệu cũng na ná, bên này Honda thì bên đó là Hondao, bên này là Adidas thì bên đó là Adidos, bên này là
Apple thì bên đó là Abble, bên này là
quả táo cắn dở thì bên đó là quả dưa hấu cắn dở. Giám đốc các công ty
Smartphone cũng mặc áo thun quần jean đi qua đi lại trên sân khấu,
nói chuyện y chang Steve Job, và thậm chí có ông còn
mơ ước bị
ung thư chết ở tuổi 54 cho giống
vĩ nhân.
Thế là mấy công ty này phải sang các nước Đông Nam Á đặt nhà máy. Tuy nhiên,
khó khăn nhất khi
thuyết phục hội đồng
quản trị mang nhà máy tỷ đô sang các nước ĐNA là
tâm lý e ngại nguồn nhân lực không đủ
khả năng vận hành. Như đợt tuyển cho nhà máy Intel ở Tp HCM năm 2008, trong 2000
kỹ sư và cử nhân
tốt nghiệp ngành
IT cả nước, chỉ có 40 người đạt tiêu chuẩn
ngoại ngữ. Phần lớn không nghe
tiếng Anh được (Tony về kiểm tra lại lời anh nói và phát hiện là đúng, link http://baodatviet.vn/kinh-te/doanh-nghiep/intel-rot-tien-san-xuat-chip-tai-trung-quoc-3102911/.
Các bạn
sinh viên Việt Nam đang học ngành công nghệ thông tin (IT) thân mến. Kể cho các bạn nghe chuyện này. Năm 2005, trên chuyến bay đi Texas, Tony ngồi cạnh 1 bạn tên Vương, người Đà Lạt. Đường dài nên nói chuyện đỡ
chán. Bạn kể
bạn tốt nghiệp tin học ĐH Bách Khoa, mù tiếng Anh vì nghĩ không học được.
Ra trường xin việc không được nên mất 3 năm làm việc ở một cửa hàng sửa
điện thoại di động,
lương có 4 triệu. Bỗng dưng một lần, bạn đi về quê, ghé thăm ông chú ở Đức Trọng, nhà ông chú này nuôi bò sữa. Ông chú nói 1
con bò 1 tháng mang lại
thu nhập cho chú ấy 5 triệu tiền sữa. Bạn nói lúc đó, trong lòng bạn
suy nghĩ ghê lắm. Bạn bèn
thay đổi, chứ vầy miết
cuộc đời chán chết. Tiền 3 năm dành dụm, bạn đăng ký học 1 khóa IT ngắn hạn 6 tháng của một trung tâm
Ấn Độ, vừa học IT vừa
học ngoại ngữ như điên, tắm
ngoại ngữ trong suốt 6 tháng đó, đi
toilet cũng có cái máy đeo bên mình phát ra những bài hội thoại. Bạn xin được
học bổng sang Ấn thực tập 1 tháng, vật lộn với cà-ri để
tồn tại, “đến nỗi mồ hôi của em cũng mùi cà-ri luôn”- bạn kể.
Bạn kể, đúng như cuốn
Thế Giới Phẳng viết, cả thành phố Bangalore làm việc 24h. Tổng đài điện thoại các công ty bên Mỹ chuyển sang Ấn, tiếp tân Ấn nghe, chuyển đến các bộ phận
chăm sóc khách hàng. Rồi
bác sĩ Mỹ khám bệnh, chụp X-quang, tới 5h chiều chuyển qua Ấn Độ, bên Mỹ
ngủ 1 đêm, sang mai lên bệnh viện thì đã có thông tin đầy đủ bác sĩ bên Ấn Độ
đọc, gửi lại, bác sĩ Mỹ chỉ việc kê toa.
Gia sư Ấn Độ cũng lên mạng dạy kèm
học sinh Mỹ, rồi kỹ sư cũng vậy.
Do chênh lệch múi giờ nên bên Mỹ ngủ thì bên Ấn Độ thức, làm việc cho nước Mỹ, nhân viên ở Bangalore chứ hưởng lương Mỹ mấy ngàn USD là
bình thường.
Bạn kể bạn xin tham gia
làm thêm với ông thầy. Sau 1 tháng, bạn về nước, làm gia công phần mềm cho ông thầy bên Ấn luôn, làm xong gửi online qua. Bây giờ bạn đi Mỹ
xuất khẩu lao động, cũng ngành IT, tự
tìm việc, tự xin visa, tự đi,
kiếm tiền vài năm thì sẽ về Đà Lạt mở một trung tâm phần mềm, gia công xuất khẩu cho nước ngoài, giải quyết
việc làm cho sinh viên tin học ĐH Đà Lạt, vốn rất
giỏi nhưng không có đất dụng võ. Sinh viên VN thông minh lắm, nhưng
ngoại ngữ thì kém do các bạn không chú trọng
đầu tư học tập hoặc sai
phương pháp. Nên kiếm tiền rất ít, uổng lắm anh à. Với
kiến thức tin học đó, người có ngoại ngữ kiếm được 50 triệu tháng còn người không có ngoại ngữ chỉ kiếm được 1/10.
Nghe bạn kể xong, Tony bèn bấm chuông gọi tiếp viên mang cho bạn ly sữa tươi. Bạn
cười hi hí, nói anh thiệt là
tâm lý…