Nhiều ông
đàn ông đàn ang đường đường chính chính, cũng châm biếm chế nhạo cô như
con vật, dù trước đó nếu mà
được cô cầm tay thôi thì đã
hồn xiêu phách lạc. Thậm chí có người còn làm thơ dè bỉu cô với nội dung hết sức tục tĩu và được
chia sẻ bằng
email một cách
vui mừng
khôn xiết. Các tin tức cập nhật liên tục khi cô bị bắt, bị đi phục hồi
nhân phẩm được mọi người theo dõi sát sao với một
thái độ vừa hiếu kỳ, vừa hả hê, mát lòng mát dạ. Cô toan
tự tử, nhưng đã được phát hiện và cứu. Nếu cô
chết, thì đến bây giờ,
xã hội quên lãng cô ngay. Nếu đau xót, thì chỉ có gia đình cô và vài người, may ra.
Lúc đó, mình muốn không vào vòng xoáy ấy. Đi uống
cà phê cũng nghe, đi
nhậu cũng nghe, thậm chí đi họp cũng nghe. Nhiều lúc tự hỏi, có nhất thiết
trí tuệ của bao nhiêu người đi săm soi một người
đàn bà đáng thương như vậy không? Có người nói phải trị để xã hội
sợ mà không
bắt chước? Nhưng cũng có chừa được không?
Hay thậm chí lại nhiều hơn. Rõ ràng sau sự cố đó, việc
lộ clip nhạy cảm ngày càng nhiều, càng nhiều.
Thời hồng hoang mông muội, cứ có
sai lầm, người ta cứ sẽ trừng trị bằng một sai lầm khác, kinh khủng hơn. Lỡ chặt cây cau giết người thì sẽ xử tử hình kẻ thù bằng cách trụng nước sôi và cắt đầu làm mắm (Xem
Ms Broken Rice). Bắt được
ăn cắp phải cấu véo
cho tan nát
đời người ta mới hả dạ hả lòng, mới
sướng tay. Giờ thế kỷ 21. Sao vẫn cứ như xưa? Cũng là
con người, có phải côn trùng rắn rết gì đâu mà
ghét là lấy cây đập chết ? Cũng đâu phải thời "thay trời hành
đạo" như trong tiểu thuyết Kim Dung.
Cư dân mạng quen với khái niệm ném đá. Xưa kia các nước
Hồi giáo, những
cô gái trót làm liều với người mình
yêu, sẽ bị dân làng phạt. Cô gái sẽ bị trói giữa bãi đất trống, tất cả mọi người đi qua, nhặt một viên đá ném vào cô. Có viên đá to, viên đá nhỏ. Có viên rơi trúng đầu, có viên trúng mắt, trúng tay chân. Có người ném mạnh, có người ném nhẹ.
Thân thể cha mẹ cô sinh ra, bị tàn phá bởi
đám đông cuồng nộ. Rồi cô sẽ chết, chết trong đau đớn tột cùng của cô và trong sự
vui mừng hỷ hả của dân làng. Đặc biệt là các
nhà hàng xóm, cũng có
con gái xấu xí hơn, thì càng vui mừng gấp bội, sự hằn
học đố kỵ. Còn ở
Việt Nam cũng chẳng hơn gì, một cô gái có hoang thai, sẽ bị gọt đầu bôi vôi, thậm chí thả
bè trôi sông, cả làng đứng trên bờ vỗ tay, vui
cười hoan hỉ, người đàn bà kia dưới sông, nước mắt ngắn dài, gọi tên
cha tên
mẹ, tên
người thân trong
tuyệt vọng và từ từ chìm xuống nước,
mất hút.
Dân làng tụ họp, các cụ sai mổ lợn,
ăn uống hát hò. Cả làng cười nói xôn xao, chỉ trừ gia đình cô gái nọ.
Khi cái
ác đã lên tới đỉnh điểm,
văn minh hãy còn quá xa vời. Dù là bây giờ, nó được gọi với một cái tên khác,
hình thức khác, nhưng sự
tò mò, sự hiếu kỳ, sự
đố kỵ,
tâm lý đám đông vẫn khiến người ta
sống hết sức
khổ sở. Giá mà đám đông biết dừng lại, mỗi
cá nhân (có
lương tâm và có việc để làm) thôi không tham gia vào đám đông ấy nữa, thì sự việc sẽ không đẩy đến chỗ quá xa. Rồi mất hút vì sẽ một sự cố khác, tò mò hơn, xuất hiện, chắc chắn.
Hãy nhìn sự vật với
ánh mắt vị tha hơn, hãy coi như là một sự cố trong
đời sống văn hóa văn nghệ, chứ xã hội mình còn nhiều điều phải làm lắm.
Trí lực nên dành cho việc khác, thiết thực hơn. Hãy nhìn vào những điểm sáng của một
bức tranh, để thấy đời này hãy còn
đẹp lắm. Hàng Tàu vẫn có những cái xài rất đượci. Bài viết của
Tony lâu lâu cũng có một câu hay chứ bộ.