“Người
mẹ nói lớn giọng: “
Con uống hết
sữa chua mẹ mua rồi à, lại còn oan ức nữa sao?”
Cô bé nhìn mẹ với hai mắt ngấn lệ thốt lên: “Dạ, con đâu có uống đâu, oan ức quá!”
Rồi cô dịu dọng hỏi con: “Vậy bây giờ con lấy
trộm hết giấy vệ sinh trong toa lét của
nhà hàng
McDonald, nếu
quản lý biết thì sẽ nghĩ cô lao công
ăn trộm và
trách mắng cô ấy, không chừng còn bị trừ
tiền lương. Cô ấy có oan ức không?”
Cô bé với hai má ửng hồng không dám nhìn vào mắt mẹ nói: “Dạ, oan ức ạ!”
Sau đó, người mẹ làm
động tác ảo thuật lấy từ sau lưng ra một lọ sữa chua và nói: “Mẹ mắng con vì con uống hết sữa chua là mẹ có lỗi, mẹ
xin lỗi, mẹ lại mua một lọ nữa đền con đây. Nhưng cô
phục vụ của nhà hàng bị oan ức thì phải làm sao?”
Cô bé mân mê vạt áo rồi ngượng ngùng nói với mẹ: “Mẹ ơi, con cũng không biết phải làm như thế nào bây giờ.”
Nghe xong, người mẹ nói với con bằng giọng
khích lệ: “Mẹ
tin tưởng con
có thể nghĩ ra cách, con thử nghĩ một chút xem?”
Đứa
trẻ suy nghĩ thật lâu rồi nói: “Mẹ, con nghĩ sẽ đền
cho cô tạp vụ một ít kẹo que mà con thích ăn nhất,
được không mẹ?”
Người mẹ nhìn con thoáng một chút
do dự, cô biết rằng đây không phải là cách xin lỗi
tốt nhất, nhưng vì để khích lệ con
học cách xin lỗi, người mẹ đã dẫn con đến cửa hàng gần đó và mua một túi kẹo.
Người mẹ dặn dò: “Được rồi, mẹ sẽ chờ con ở bên ngoài, nếu đền kẹo que mà không được
chấp nhận thì mẹ sẽ giúp con bồi thường tiền.
Cố gắng lên con!”…“
Cuộc
trò chuyện của hai
mẹ con đầu tiên khiến tôi thực sự khó hiểu khi người mẹ nói lên
vấn đề về hộp sữa chua. Hóa ra đó là tình huống mà người mẹ đặt ra để
so sánh, từ đó mà dẫn ra lầm lỗi của con mình. Câu chuyện của hai mẹ con họ khiến tôi cảm thấy rất
tò mò nên tôi đã đi theo họ đến nhà hàng McDonald.
Lúc đó là vào thời điểm phục vụ bữa tối, tiệm ăn nhanh McDonald rất đông khách,
nhân viên phục vụ quá
bận rộn, âm thanh non nớt của cô bé dường như bị nuốt chửng giữa
đám đông. Nhìn túi kẹo trên tay, cô bé
lo lắng và
khóc lớn.
Mẹ cô bé nhìn con qua cửa kính mà không có ý định
giúp đỡ. Có lẽ, quan điểm
giáo dục của người mẹ này là muốn con trẻ học cách chịu
trách nhiệm về
sai lầm của chúng.
Không biết làm thế nào để gây sự chú ý, cô bé đã đứng một chỗ và khóc lớn khiến cho nhân viên quản lý nhà hàng giật mình sửng
sốt.
Nhân viên quản lý nhà hàng tiến lại gần đứa trẻ và
nhẹ nhàng hỏi: “Cháu bé, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Cô bé vừa khóc vừa trình bày: “Chú à, cháu đã lấy hết giấy trong
nhà vệ sinh và bỏ vào túi của mình ạ.”
Bé mở túi của mình ra cho người quản lý xem, đúng là một túi đầy khăn giấy. Quản lý cửa hàng vô cùng kinh ngạc nhưng chưa biết phải xử lý thế nào.
Rồi cô bé nói tiếp: “Giờ cháu biết mình sai rồi ạ, xin
đừng trách mắng cô tạp vụ, cô ấy bị oan. Cháu nhờ mẹ mua một túi kẹo que, món ăn cháu thích nhất, có thể làm
quà tặng xin lỗi được không ạ? Mẹ cháu nói, nếu chú không đồng ý thì mẹ cháu có thể bồi thường tiền ạ.”
Quản lý cửa hàng
nhìn người phụ nữ đứng bên ngoài cửa và hiểu ra mọi chuyện. Anh cúi xuống nói: “Được, chú chấp nhận lời xin lỗi và cũng
tha thứ cho
lỗi lầm của cháu. Nhưng lần sau, cháu không được lấy nhiều khăn giấy như vậy nữa nhé.”
Sau đó, bé nở
nụ cười thỏa mãn và chạy đi tìm mẹ, cô bé kể: “Mẹ ơi, con sẽ chi tiền mua gói kẹo que này …”
Khi trẻ thực hiện việc gì đó sai trái, nhiều bậc cha mẹ chỉ biết trách mắng con cái và nhắc nhở chúng lần sau không làm như thế nữa. Họ không dám để cho trẻ gánh chịu trách nhiệm với những sai lầm chúng gây ra. Nhưng chính việc để trẻ chịu trách nhiệm trước những sai trái sẽ giúp chúng hình thành và phát triển nhân cách đạo đức tốt hơn.
Tình huống của người mẹ này là một ví dụ rất tốt trong việc dạy trẻ tập chịu trách nhiệm trước những việc làm sai.
Đầu tiên là giúp con hiểu được việc làm sai của chúng, khích lệ con tìm cách đền bù do sai lầm gây ra, sau đó mới đến việc để trẻ tự đi chịu trách nhiệm.
Khi học bài học này, trẻ sẽ từ bỏ thói quen xấu ăn cắp vặt, ngoài ra chúng cũng hiểu được việc chịu trách nhiệm về những gì mình làm, qua đó học lấy cách tiếp xúc với người lạ. Thật là bài học giáo dục trẻ tuyệt vời!