Người quân tử trước sau đều giữ vững mình, không lay động. Kẻ tiểu nhân luôn luôn ở trong
suy tư lo nghĩ. Người quân tử lòng dạ luôn quang minh chính đại, sáng sủa,
rộng rãi, thần định, khí an. Kẻ tiểu nhân thì lúc nào cũng
tính toán so đo, suy tính thiệt hơn
cho nên thường xuyên “mặt mày
ủ rũ”.
Người quân tử luôn
khoan dung, không thù
hận người khác,
lạc quan tươi
vui cho nên họ “ngẩng lên không
xấu hổ với trời, cúi xuống không thẹn với đất”. Kẻ tiểu nhân trong lòng luôn có sự tình nào đó chất chứa, ấp ủ, luôn cảm thấy người khác không đúng,
xã hội không đúng với mình, cảm thấy người khác hơn mình là
không thể chịu
được nên luôn toan tính.
Người quân tử rộng rãi mà không kiêu, kẻ tiểu nhân
kiêu căng nhưng lại nhỏ hẹp. Người quân tử ung dung
bình thản mà không
kiêu ngạo, kẻ tiểu nhân kiêu ngạo nhưng trong lòng không yên. Hơn hai ngàn năm trước, Không Tử dạy rằng “chủ yếu nhìn khí chất” để phân biệt người. Người quân tử trang trọng,
tâm thái
bình thản, “khí định thần nhàn”, không có cảm giác kiêu căng
ngạo mạn. Kẻ tiểu nhân ngạo mạn,
tự cao tự đại, luôn công kích người khác.
Người quân tử
giúp người mà không so đo tính
toán, kẻ tiểu nhân so đo tính toán mà không
giúp đỡ người. Người quân tử hòa mình chứ không cùng người khác câu kết, móc ngoặc nhưng kẻ tiểu nhân lại câu kết với người khác mà không hòa mình cho dù bề ngoài thì
tưởng như hòa mình với mọi người. Làm như vậy là bởi vì, người quân tử khi kết giao với ai cũng dùng
tấm lòng ngay thẳng
chính trực,
đối xử công bằng với tất cả mọi người. Kẻ tiểu nhân lại muốn kết
bè phái với những người có cùng
tư tưởng mục đích với mình, gạt bỏ người đối lập, để làm những điều sai trái, hại người
lợi mình.
Người quân tử hòa mà không đồng, kẻ tiểu nhân đồng mà không hòa. Ý nói rằng, người quân tử
có thể lấy “
đạo nghĩa” mà
bao dung hết thảy các ý
kiến, xây dựng một bầu không khí hài hòa. Kẻ tiểu nhân thường có
thói quen nói theo ý người khác, vào hùa và phụ h ọa theo nhưng trong lòng lại không nghĩ giống như lời nói. Người quân tử có thể bao dung hết thảy những
ý kiến bất đồng và cũng không giấu diếm quan điểm bất đồng của mình,
chân thành đối xử với người khác. Nhưng kẻ tiểu nhân lại luôn giấu diếm
suy nghĩ tử tưởng của mình, bằng mặt không
bằng lòng.
Khổng Tử nói: “Người quân tử
yêu cầu chính là bản thân, kẻ tiểu nhân yêu cầu chính là mọi người”. Tức là khi xảy ra
vấn đề, xảy ra
mâu thuẫn, người quân tử sẽ tự xét lại, nhìn lại bản thân xem có tội lỗi gì không, tìm kiếm sai sót ở bản thân mình từ đó sửa chữa và không ngừng
tiến bộ. Kẻ tiểu nhân thì ngược lại, luôn nhìn vào người khác,
đổ lỗi trách cứ người khác mà không nhìn lại mình. Họ yêu cầu người khác rất cao nhưng lại không có yêu cầu gì cho bản thân và dần dần họ sẽ rơi rớt xuống phía dưới, không có tiến bộ.
Người quân tử luôn hướng lên, hướng xa còn kẻ tiểu nhân thì lại mỗi ngày sa xuống dưới. Cũng có
giải thích rằng, người quân tử thuận theo Thiên lý, ngày càng cao minh còn kẻ tiểu nhân lại thuận theo
dục vọng của bản thân nên ngày càng đi xuống.
Người xưa nói, làm người, chí phải đặt ở cao xa. Một người đặt chí hướng ở nơi cao xa thì được gọi là “thượng đạt”, còn đặt ở nơi thấp thì được gọi là “hạ đạt”. Hướng về phía trước ở đây là hướng thiện, không ngừng sửa
sai lầm,
theo đuổi đạo nghĩa. Hướng về phía dưới là không biết sửa sai, không biết
tu thân dưỡng tính, ngày một sa sút.
Điều mà người quân tử suy nghĩ và
lo âu chính là “
đức hạnh”, điều mà kẻ tiểu nhân đăm chiêu lo nghĩ chính là bổng
lộc,
lợi ích. Người quân tử luôn
cân nhắc để không phạm pháp, vi phạm
đạo đức, kẻ tiểu nhân làm mọi cách để giành được lợi ích cho bản thân.
Chính vì vậy, người quân tử trước sau cũng sẽ có kết cục
tốt, còn kẻ tiểu nhân tuy được cái lợi trước mắt nhưng sẽ phải
trả giá hơn điều nhận được.