Phát hiện này khiến
chú tiểu không
vui chút nào, thầm nghĩ bản thân mình bị
đối xử quá
bất công. Sư thầy được 6 chiếc chú ta không có ý
kiến gì nhưng sư huynh cũng được 6 chiếc, chẳng phải là được đối xử ngang bằng với thầy sao? Sao
có thể như thế được,
không thể được!
Ngẫm nghĩ một hồi, tiểu hòa thượng
quyết định đòi
quyền lợi cho mình bằng cách đi tìm thầy nói rõ
tâm nguyện của bản thân.
"
Con có thể ăn được 6 chiếc bánh bao không?" – vị hòa thượng già
nhẹ nhàng hỏi.
"Con đương nhiên có thể ăn được, con muốn được phát 6 cái", chú tiểu
trả lời rất to.
Nhìn đệ tử một lát, hòa thượng già mới lấy hai chiếc bánh của mình đưa cho tiểu hòa thượng.
Chẳng bao lâu, chú ta đã ăn hết sạch 6 chiếc bánh bao. Ăn nhanh, no cũng rất nhanh, ăn xong, tiểu hòa thượng hớn hở nói với thầy rằng: "Thầy ơi, thầy xem, 6 chiếc bánh bao con ăn hết rồi. Con có thể ăn 6 chiếc bánh bao nên sau này, các buổi sáng con đều muốn được chia 6 chiếc như sư huynh."
Sư thầy
cười hiền từ nói với đệ tử: "Bây giờ con đã ăn hết 6 chiếc bánh bao nhưng sáng mai con có muốn được chia 6 cái nữa
hay không, đợi lát nữa rồi nói sau."
Liền sau đó, chú tiểu cảm thấy bụng ấm ách, khát nước. Chú liền uống một hơi hết nữa bát nước to. Bụng chú ta vì thế mà càng phình lớn hơn, có chút đau nhẹ. Tiểu hòa thượng
bắt đầu cảm nhận thấy sự
khó chịu, khác hẳn mọi hôm.
Đến lúc này, sư thầy mới nói: "Thông thường con ăn 4 chiếc bánh bao nhưng hôm nay ăn 6 cái, nhiều hơn 2 cái nhưng con không hề cảm thấy
điều tốt đẹp từ 2 chiếc bánh ta cho thêm mà ngược lại, chúng đã khiến cho con cảm thấy khó chịu hơn.
Có được không hoàn toàn có
nghĩa là
hưởng thụ,
đừng đưa
ánh mắt của mình nhìn
sang người khác, cũng đừng
so sánh với người khác, không tham, không cầu, cứ để thuận theo lẽ tự nhiên ta sẽ biết nào là đủ và hưởng thụ những
lợi ích từ cái đủ đó đem lại."
Tiểu hòa thượng nghe xong, vừa xoa bụng vừa lí nhí: "Con đã hiểu ra rồi thầy ạ, từ mai, con sẽ chỉ ăn 4 chiếc bánh bao thôi."
Vấn đề càng trầm trọng hơn khi dưới tác động của tính đố kị, ta cảm thấy mọi người xung quanh dường như có tất cả những điều đó. Bạn sẽ phải làm gì khi
đối diện trực tiếp với
áp lực như vậy?
Nếu bạn dành cả đời ghen tị với người khác vì họ làm việc hiệu quả hơn, thăng tiến nhanh hơn hay giải quyết vấn đề tốt hơn mình, bạn sẽ chẳng bao giờ tiến bộ. Một người mà chỉ phí thời gian lo cho thành công của người khác sẽ không nhận ra được tiềm năng của bản thân. Ngay cả khi thành công, người đó cũng lại nhìn đến người khác thay vì dành thời gian để chúc mừng bản thân. Vòng luẩn quẩn lại tiếp tục, và người này sẽ không bao giờ thỏa mãn.
Sự thật là luôn sẽ có ai đó thông minh hơn,
giỏi hơn hay mạnh hơn bạn. Sự
ghen ghét buộc con người ta phải sống
cuộc sống không ngừng chạy theo
ham muốn. Sự thèm muốn bên trong bạn sẽ không bao giờ được thỏa mãn.
Ghen tị, đố kị với người khác, thực ra là một cách để giết
chết chính mình.
Vì sao? Vì ngày ngày trong lòng cứ nhức nhối, khó chịu khi nhìn thấy người ta. Chính mình gây
tổn thương cho mình. Vậy thì tại sao phải sống
khổ sở đến vậy? Chi bằng tự mình
thay đổi, tạo những
cơ hội mới cho chính mình...
1. Bạn không thể quyết định mặt trời mấy giờ mọc, nhưng có thể quyết định bản thân mấy giờ thức dậy.
2. Bạn không thể quyết định mặt trăng mấy giờ xuất hiện, nhưng có thể quyết định bản thân mấy giờ ngủ.
3. Bạn không thể quyết định mình sinh ra như thế nào, nhưng có thể quyết định bản thân chết đi trong sự tôn trọng hay sự khinh thường.
5. Bạn không thể quyết định việc một người muốn rời khỏi bạn, nhưng có thể quyết định bản thân buông tay, đừng quỵ lụy níu giữ.
6. Bạn không thể quyết định việc người khác thành công tới đâu, nhưng có thể quyết định bản thân đặt dấu mốc trên con đường sự nghiệp ở chỗ nào.