Ba ngàn phồn hoa bất quá chỉ là trong nháy mắt; trăm năm mây khói cùng lắm chỉ là một dải cát vàng. Không tranh giành là
từ bi, không biện giải là
trí tuệ, không nhìn
thị phi tức
tự tại, không nghe
phiền não tức thanh tĩnh.
2.
Nhân sinh luôn tồn tại tàn khuyết, thấy đủ thường
vui mới
có thể tiêu dao tự tại.
Làm người, chớ nên
ganh đua so sánh hạnh phúc của mình với người, để rồi lại oán trách bản thân mình thua kém.
Cuộc sống cần một loại
tâm thái
bình thản. Mỗi người đều có chỗ khác nhau, chớ nên xem nhẹ bản thân, cũng chớ vì
ghen ghét hay hâm mộ người khác
mà đánh mất đi phương hướng của chính mình.
3. “Nhấc lên nặng ngàn cân, buông xuống hai lạng nhẹ”, một niệm buông bỏ, mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng, tự tại. Cái gọi là buông, chính là buông những
ích kỷ dục vọng, buông những
chấp nhất vô vị, buông những bảo thủ
cố chấp.
Gió nổi thì vui vẻ ngắm hoa rơi; gió ngừng thì
đạm nhiên nhìn trời đất. Hiểu
được buông thì
sinh mệnh mới có thể càng thêm
hoàn mỹ. Chớ vì được mà mừng vui, chớ vì mất mà ưu sầu. Cần thuận theo tự nhiên, thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
4. Thiện đãi với trời đất, bởi đó là không gian
cho cuộc sống; thiện đãi với
cha mẹ, bởi
họ đã cho ta sinh mệnh này; thiện đãi với người nhà, bởi họ là người thân thiết nhất với ta trong kiếp này; thiện đãi với đồng nghiệp, bởi họ là những người gần gũi trong công việc; thiện đãi với ân nhân, bởi đó là vị cứu tinh của ta khi khốn khó.
Thiện đãi oan gia, bởi họ là chủ nợ tiền kiếp; thiện đãi người xa lạ, bởi họ là
nhân duyên của
tương lai; thiện đãi với động vật, bởi chúng là bằng hữu của
con người; thiện đãi với thực vật, bởi chúng mang đến mỹ diệu cho cuộc sống; thiện đãi với hết thảy, bởi tất cả đều là vì thế gian tươi đẹp này mà
tồn tại.
5. Con người cảm thấy áp lực thường là bởi dục vọng quá lớn. Cho nên, cho dù bạn
không thể hoàn toàn buông bỏ thì ít nhất cũng phải hiểu được rằng, dục vọng càng ít sẽ càng vui vẻ thỏa mái. Cuộc sống hết thảy đều tùy
duyên,
đừng để tham dục trong lòng bành trướng quá độ.
Đức Phật đã nói cho chúng ta biết cần phải giảm bớt
lòng tham, giảm bớt dục vọng, đồng thời còn phải biết
thông cảm cho người, đừng vì một chút không vui, liền lập tức oán trời trách đất. Lấy “vạn sự
tùy duyên” đối mặt với hết thảy, như thế mới có thể
sống được tự tại.
6. Tùy duyên thường bị
hiểu lầm là không
nỗ lực, phó mặc cho
số phận, bởi vậy nó đã trở thành lý
do cho một số người muốn
trốn tránh vấn đề. Kỳ thực, tùy duyên không phải vứt bỏ truy cầu, mà là lấy tâm thái
rộng rãi đi đối mặt cuộc sống.
Khi gặp phải vấn đề thì đều có thể hành xử một cách
bao dung, dùng thiện hóa giải
mâu thuẫn,
khoan dung người khác, giải phóng
chính mình. Tùy duyên là một loại
trí tuệ, có thể khiến một người dù ở trong hoàn cảnh khốc liệt vẫn có thể giữ được sự
điềm tĩnh, tỉnh táo.
7. Có một loại vui vẻ gọi là buông. Buông đối với những tham chấp của quá khứ, bởi
quá khứ đã đi qua; buông đối với những sầu lo về tương lai, bởi tương lai còn chưa tới; buông đối với những ham muốn không thực tế, tất sẽ rời xa những thống khổ không cần thiết.
Cấp cho tâm hồn một mảnh đất
bình yên, lấy phương thức khoan dung và
thân thiện để đối đãi người. Cũng cần nhớ kỹ, điều gì cần kiên trì thì kiên trì, điều gì cần hoàn thành thì nên hoàn thành, điều gì cần buông bỏ thì buông bỏ.
8. Hành tẩu nơi trần thế, nhu cầu của chúng ta kỳ thực không quá nhiều, nhưng quan trọng nhất là không thể thiếu một nội tâm bình an. Tâm an thì thần định, thần định thì tuệ sinh, tuệ sinh thì đại
ngộ.
Hạnh phúc bất quá chỉ là một loại lý giải, vui
sướng bất quá chỉ là một loại
tâm tính; triệt ngộ sẽ hiểu được rằng, những điều đã thông suốt ấy, xem nhẹ ấy, nhìn thấu ấy, hiểu rõ ấy đều là đại thu hoạch của nhân sinh.
9. “
Khổ mà không nói, vui mà không cười”, câu nói ngắn ngủi này đã bao quát cảnh giới cao nhất để làm người. Nhân sinh trên đời thường sẽ vì những thương tổn gặp phải mà đau khổ không thôi. Kỳ thực, từng vết thương
chồng chất đó chính là lễ vật tốt nhất mà tạo hóa cấp cho sinh
mệnh của bạn.
Cùng người
oán giận, chi bằng tĩnh tâm
suy nghĩ, quá nhiều lời biện bạch ngược lại khiến người ta cảm thấy không tin tưởng. Có một số việc, vừa phân trần trắng đen đã trở thành quá khứ. Có một số người,
giận hờn vài ngày đã trở thành dĩ vãng. Có những
nỗi đau, vừa
cười lên đã tan thành bọt nước. Có những hoàn cảnh, nhờ chịu chút thương đau mà trở nên
kiên cường.