Tại một thị trấn nhỏ của nước Anh, có một chàng trai kiếm
sống bằng cách hát rong trên đường phố. Cũng ở khu đó, có một
cô gái người Hoa rời xa gia đình đến Anh để làm thuê. Cả hai thường ghé một
nhà hàng nhỏ để
ăn cơm, thế là sau nhiều lần gặp nhau họ đã trở nên
thân thiết. Một ngày nọ, cô gái người Hoa nói với chàng thanh niên người Anh: “
Đừng đi hát rong nữa, hãy làm một
nghề nghiệp gì đó đi. Tôi giới thiệu anh đến
Trung Quốc dạy
học. Ở đó, anh hoàn toàn
có thể kiếm
được nhiều
tiền hơn
công việc hiện tại”.
Người thanh niên nghe xong, lúc đầu còn có chút bất ngờ, sau đó mới hỏi lại: “Chẳng lẽ công việc hiện tại của tôi không phải là một nghề
nghiệp ư? Tôi thích nghề này, nó mang đến
cho tôi và những người khác
niềm vui, có gì là không
tốt chứ? Tôi cần gì phải đi xa nghìn trùng, vứt bỏ
người thân, vứt bỏ gia đình, đi làm công việc mà tôi cũng không thích?".
Ở nước Anh, bất kể là
người già hay trẻ nhỏ, họ đều ngạc nhiên, họ không hiểu được tại sao chỉ vì để kiếm thêm được một chút tiền mà phải vứt bỏ người thân,
từ bỏ hạnh phúc, có cái gì đáng giá vậy? Ở trong mắt họ, gia đình đoàn tụ,
bình an yên ổn, đó mới là hạnh
phúc nhất. Mọi người trong thị trấn nhỏ này đều cảm thấy rằng cô gái người Hoa quá là đáng thương.
Một
thương nhân người Mỹ ngồi bên bến tàu ở một làng chài nhỏ trên bờ biển Mexico, xem một ngư dân Mexico đang chèo chiếc thuyền nhỏ cập bến. Trên chiếc thuyền nhỏ có một vài chiếc đuôi
cá đại hoàng và vây cá ngừ. Vị thương nhân
khen ngợi người ngư dân đã bắt được loại cá có
giá trị cao như thế, và còn hỏi người ngư dân đã
mất bao nhiêu lâu để bắt được số cá đó. Người ngư dân Mexico nói, chỉ một lát là bắt được từng đó rồi.
Vị thương nhân người Mỹ lại hỏi: "Tại sao anh không nán lại lâu hơn một chút để bắt được nhiều cá hơn?". Người ngư dân Mexico cảm thấy không cần làm như thế, liền nói: “Số cá này là đã đủ cho người nhà tôi dùng rồi”. Vị thương nhân Mỹ hỏi: “Như thế thì
thời gian trong ngày của anh còn rất nhiều, anh làm những việc gì?” Người ngư dân Mexico
giải thích: “Tôi à? Tôi mỗi ngày
ngủ đến lúc hết
buồn ngủ mới dậy, ra biển đánh bắt mấy
con cá, sau đó trở về nhà chơi cùng các con, rồi
ngủ trưa cùng
vợ, lúc hoàng hôn đến, cùng với
anh em uống chút rượu, chơi đàn ghi-ta.
Cuộc sống của tôi trôi qua vô cùng tốt
đẹp”.
Thương nhân người Mỹ cho rằng như thế là không tốt liền nghĩ kế
giúp người ngư dân. Anh ta nói: “Tôi là thạc sĩ
quản trị kinh doanh của trường
Đại học Harvard, tôi có thể giúp anh
bận rộn hơn. Mỗi ngày anh hãy dành nhiều thời gian đi bắt cá hơn, đến khi đó anh sẽ có tiền để mua một chiếc thuyền to hơn một chút. Đương nhiên anh sẽ bắt được nhiều cá hơn nữa, anh lại mua được một chiếc thuyền to hơn nữa, sau đó anh có thể
sở hữu cả một đoàn thuyền đánh cá. Đến lúc đó anh không cần phải mang cá đi bán cho người buôn cá, mà trực tiếp bán cho
cơ sở chế biến cá. Sau nữa anh có thể mở một nhà máy chế biến đồ hộp, như thế anh có thể
kiểm soát toàn bộ
quá trình sản xuất, gia công, tiêu thụ. Sau đó anh có thể từ bỏ làng chài nhỏ này, chuyển đến Mexico, lại chuyển đến Los Angeles, cuối cùng là đến New York, ở đó xí nghiệp kinh doanh của anh sẽ không ngừng
phát triển mở rộng".
Người ngư dân Mexico hỏi: “Để đạt được tất cả những điều này phải mất bao nhiêu thời gian?” Vị thương nhân người Mỹ
trả lời: “15 đến 20 năm”. Người ngư dân lại hỏi: “Vậy còn sau đó thì sao?”. Vị thương nhân người Mỹ
cười lớn và nói: “Sau đó thì anh có thể ở nhà làm hoàng đế!
Thời cơ thích hợp đến, anh có thể đưa cổ phiếu ra
thị trường, bán cổ phần của
công ty anh cho dân chúng, đến lúc đó anh sẽ
giàu có đấy, anh có thể có vài tỷ, vài tỷ đô-la tiền
lợi nhuận”. “Tiếp sau đó nữa thì sao?” Vị người Mỹ nói: “Cho đến lúc đó anh có thể
nghỉ hưu, anh có thể đến bờ biển của làng chài nhỏ mà sinh sống, mỗi ngày ngủ đến tỉnh ngủ mới dậy, ra bờ biển bắt vài con cá, chơi cùng các con, lại cùng vợ ngủ trưa, lúc hoàng hôn, lại cùng anh em trong thôn uống chút rượu và chơi đàn ghi- ta”. Người ngư dân Mexico nghi ngại nói: “Tôi hiện tại chẳng đúng là đang như thế sao?”.