Cả cuộc đời con người, rốt cuộc là vì tìm kiếm điều gì?

15/08/2015   6.119  4.34/5 trong 13 lượt 
Cả cuộc đời con người, rốt cuộc là vì tìm kiếm điều gì?
Ai cũng bảo trong đời quan trọng nhất là được hạnh phúc, thế nhưng nhiều người lại hy sinh gia đình, đánh đổi sức khỏe để mưu cầu một hạnh phúc phù phiếm mà có thể đến cuối đời, chưa chắc họ đã thấy.

Tại một thị trấn nhỏ của nước Anh, có một chàng trai kiếm sống bằng cách hát rong trên đường phố. Cũng ở khu đó, có một cô gái người Hoa rời xa gia đình đến Anh để làm thuê. Cả hai thường ghé một nhà hàng nhỏ để ăn cơm, thế là sau nhiều lần gặp nhau họ đã trở nên thân thiết. Một ngày nọ, cô gái người Hoa nói với chàng thanh niên người Anh: “Đừng đi hát rong nữa, hãy làm một nghề nghiệp gì đó đi. Tôi giới thiệu anh đến Trung Quốc dạy học. Ở đó, anh hoàn toàn có thể kiếm được nhiều tiền hơn công việc hiện tại”.
 
Người thanh niên nghe xong, lúc đầu còn có chút bất ngờ, sau đó mới hỏi lại: “Chẳng lẽ công việc hiện tại của tôi không phải là một nghề nghiệp ư? Tôi thích nghề này, nó mang đến cho tôi và những người khác niềm vui, có gì là không tốt chứ? Tôi cần gì phải đi xa nghìn trùng, vứt bỏ người thân, vứt bỏ gia đình, đi làm công việc mà tôi cũng không thích?".
 
Ở nước Anh, bất kể là người già hay trẻ nhỏ, họ đều ngạc nhiên, họ không hiểu được tại sao chỉ vì để kiếm thêm được một chút tiền mà phải vứt bỏ người thân, từ bỏ hạnh phúc, có cái gì đáng giá vậy? Ở trong mắt họ, gia đình đoàn tụ, bình an yên ổn, đó mới là hạnh phúc nhất. Mọi người trong thị trấn nhỏ này đều cảm thấy rằng cô gái người Hoa quá là đáng thương.
 
Một thương nhân người Mỹ ngồi bên bến tàu ở một làng chài nhỏ trên bờ biển Mexico, xem một ngư dân Mexico đang chèo chiếc thuyền nhỏ cập bến. Trên chiếc thuyền nhỏ có một vài chiếc đuôi cá đại hoàng và vây cá ngừ. Vị thương nhân khen ngợi người ngư dân đã bắt được loại cá có giá trị cao như thế, và còn hỏi người ngư dân đã mất bao nhiêu lâu để bắt được số cá đó. Người ngư dân Mexico nói, chỉ một lát là bắt được từng đó rồi.
 
Vị thương nhân người Mỹ lại hỏi: "Tại sao anh không nán lại lâu hơn một chút để bắt được nhiều cá hơn?". Người ngư dân Mexico cảm thấy không cần làm như thế, liền nói: “Số cá này là đã đủ cho người nhà tôi dùng rồi”. Vị thương nhân Mỹ hỏi: “Như thế thì thời gian trong ngày của anh còn rất nhiều, anh làm những việc gì?” Người ngư dân Mexico giải thích: “Tôi à? Tôi mỗi ngày ngủ đến lúc hết buồn ngủ mới dậy, ra biển đánh bắt mấy con cá, sau đó trở về nhà chơi cùng các con, rồi ngủ trưa cùng vợ, lúc hoàng hôn đến, cùng với anh em uống chút rượu, chơi đàn ghi-ta. Cuộc sống của tôi trôi qua vô cùng tốt đẹp”.
 
Thương nhân người Mỹ cho rằng như thế là không tốt liền nghĩ kế giúp người ngư dân. Anh ta nói: “Tôi là thạc sĩ quản trị kinh doanh của trường Đại học Harvard, tôi có thể giúp anh bận rộn hơn. Mỗi ngày anh hãy dành nhiều thời gian đi bắt cá hơn, đến khi đó anh sẽ có tiền để mua một chiếc thuyền to hơn một chút. Đương nhiên anh sẽ bắt được nhiều cá hơn nữa, anh lại mua được một chiếc thuyền to hơn nữa, sau đó anh có thể sở hữu cả một đoàn thuyền đánh cá. Đến lúc đó anh không cần phải mang cá đi bán cho người buôn cá, mà trực tiếp bán cho cơ sở chế biến cá. Sau nữa anh có thể mở một nhà máy chế biến đồ hộp, như thế anh có thể kiểm soát toàn bộ quá trình sản xuất, gia công, tiêu thụ. Sau đó anh có thể từ bỏ làng chài nhỏ này, chuyển đến Mexico, lại chuyển đến Los Angeles, cuối cùng là đến New York, ở đó xí nghiệp kinh doanh của anh sẽ không ngừng phát triển mở rộng".
 
Người ngư dân Mexico hỏi: “Để đạt được tất cả những điều này phải mất bao nhiêu thời gian?” Vị thương nhân người Mỹ trả lời: “15 đến 20 năm”. Người ngư dân lại hỏi: “Vậy còn sau đó thì sao?”. Vị thương nhân người Mỹ cười lớn và nói: “Sau đó thì anh có thể ở nhà làm hoàng đế! Thời cơ thích hợp đến, anh có thể đưa cổ phiếu ra thị trường, bán cổ phần của công ty anh cho dân chúng, đến lúc đó anh sẽ giàu có đấy, anh có thể có vài tỷ, vài tỷ đô-la tiền lợi nhuận”. “Tiếp sau đó nữa thì sao?” Vị người Mỹ nói: “Cho đến lúc đó anh có thể nghỉ hưu, anh có thể đến bờ biển của làng chài nhỏ mà sinh sống, mỗi ngày ngủ đến tỉnh ngủ mới dậy, ra bờ biển bắt vài con cá, chơi cùng các con, lại cùng vợ ngủ trưa, lúc hoàng hôn, lại cùng anh em trong thôn uống chút rượu và chơi đàn ghi- ta”. Người ngư dân Mexico nghi ngại nói: “Tôi hiện tại chẳng đúng là đang như thế sao?”.
 

Quảng cáo

Sưu tầm

Người đăng

Bảo Mi

Bảo Mi

Chia sẻ là cách tốt nhất để học và làm cuộc sống tốt đẹp hơn.


Là thành viên từ ngày: 26/07/2015, đã có 1.689 bài viết

Tài trợ

BÌNH LUẬN

Bạn cần đăng nhập để bình luận.
No Avatar

Chưa có bình luận nào cho bài này, tại sao bạn không là người đầu tiên nhỉ?

Bài viết khác

Ai là người dại khờ nhất?
Dưới đây là một bức tranh sau khi đăng tải đã gây ra nhiều tranh cãi trong cộng đồng mạng. Một số độc giả cho rằng người tự gây hại cho bản thân mình là dại khờ nhất, nhưng nhiều người lại có ý kiến khác.

18 bài học đắt giá giúp bạn tồn tại trên thế giới này
Cuộc sống đôi khi không đẹp đẽ như chúng ta tưởng tượng, có những sự thật khắc nghiệt cần chúng ta đối mặt để trở nên mạnh mẽ và trưởng thành hơn.

Thế nào là người vợ vượng phu ích tử theo tiêu chuẩn của người xưa
Người ta nói rằng phụ nữ tựa như dòng nước. Nước sạch mềm mại và tinh khiết, nước bẩn có thể ăn mòn và làm bẩn đồ vật. Người phụ nữ “vượng phu” chính là phải biết sống sao cho “phải Đạo”.

Có thể bạn cần

Đời người sau tuổi 50 và 6 chữ vàng làm nên hạnh phúc

Đời người sau tuổi 50 và 6 chữ vàng làm nên hạnh phúc

Thế là sau tuổi 50, tôi đã hiểu được đừng làm khổ bản thân. Đời người chỉ mấy chục năm ngắn ngủi, bôn ba cũng được, lăn lộn cũng được, đều chỉ là nháy mắt. Hãy cho mình được quyền nghỉ ngơi, sống vui vẻ từng giây phút…

Liên kết logo

Bàn phím trong mơ