Tại Nhật, cứ đến tháng 4 là
bắt đầu một năm
học mới, khi những đứa
trẻ lên lớp thì cũng đồng thời
thay đổi giáo viên chủ nhiệm. Mỗi lần
nhà trường tổ chức các hoạt động
cho con, tôi đều rất bận không có
thời gian đến tham dự. Tuy nhiên lần họp
phụ huynh vào tháng 3 này, cũng là cuộc họp tổng kết cuối năm học, vậy nên dù bận đến mấy tôi đã
cố gắng tham gia.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc một năm học đã
kết thúc,
con trai lại sắp lên lớp mới, cũng đồng
nghĩa với việc thay đổi giáo viên chủ nhiệm. Để bày tỏ sự
tôn trọng và
biết ơn đối với giáo viên đã
dạy dỗ con trong cả một năm học vừa qua, nên cuộc họp này rất có
ý nghĩa đối với tôi.
Sau khi kết thúc bài phát biểu tổng kết năm học, hiệu trưởng đương nhiệm đã nêu ra một số
vấn đề còn
tồn tại của con trẻ. Và những vấn đề này đều có liên quan tới việc
giáo dục trong gia đình,
yêu cầu các bậc phụ huynh cần phối hợp và chú ý.
Đó là một vấn đề khá nổi cộm và là
xu hướng trong lớp trẻ hiện nay: “Mỗi sáng sớm tới trường, khi cúi chào giáo viên đứng tiếp đón
học sinh ở trước cổng trường, bọn trẻ đều không nhìn thẳng vào mắt của người
đối diện, mà chỉ chào qua loa ứng phó lấy lệ. Có những học sinh đến cả
câu nói ‘chào
buổi sáng’ cũng nói không
được rõ ràng”.
Khi nghe
thầy hiệu trưởng phản ánh vấn đề này, tôi cảm thấy ngạc nhiên và kỳ lạ. Điều tôi thấy kỳ lạ không phải ở sự không
lễ phép của các con, mà chỉ cảm thấy đây chẳng phải là vấn đề gì quá to tát, tại sao nhà trường lại trịnh trọng nêu lên trong cuộc họp phụ huynh như vậy, lại còn kêu gọi
cha mẹ phải quan
tâm chú ý. Không những vậy còn cố ý đặc biệt mời một vị hiệu trưởng
già có kinh nghiệm tới
chia sẻ về việc giáo dục dạy dỗ trẻ?
So với việc tổng kết năm học, dường như bài
diễn thuyết của vị hiệu trưởng già được coi trọng hơn nhiều. Bài diễn thuyết của ông dài tới hơn một tiếng
đồng hồ, và đó gần như là toàn bộ thời gian của buổi họp phụ huynh.
Còn có một điều khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa, khi vị hiệu trưởng đương nhiệm đề cập tới vấn đề
lễ phép của học sinh, thì không mang chút khẩu khí
trách móc hay sự phê
bình nào, cũng không khiến phụ huynh chúng tôi cảm giác
áp lực. Lời của ông chỉ làm cho chúng tôi thực sự
cảm nhận rằng, tất cả sự
lo lắng quan tâm của nhà trường và thầy cô đối với học sinh còn có
trách nhiệm và dụng tâm hơn rất nhiều so với người làm
cha làm
mẹ chúng tôi.
Khi
thầy giáo đề cập tới vấn đề này, có dùng một đoạn miêu tả như sau:
“Gần đây tôi luôn cảm thấy rất
cô đơn. Cứ mỗi sáng nhìn thấy các con
chào hỏi mình bằng một
thái độ lãnh
đạm lạnh lùng, khiến cho
thân phận người làm thầy giáo như tôi cảm thấy dường như không có ai chú ý tới sự tồn tại của mình.
Một người lẻ loi trơ trọi đứng ở đó thật như không còn ý nghĩa gì nữa. Mọi người
có thể không nhìn thấy nét mặt của tôi khi đó, thật sự đó là một cảm giác
buồn tủi lạnh lẽo và
tuyệt vọng.
Tôi rất
hy vọng mỗi ngày được nhìn thấy các con đến trường với không khí
vui vẻ hứng khởi. Nếu có thể được nghe thấy những giọng nói tràn đầy sự
vui vẻ
hạnh phúc của các con, tự nhiên
tinh thần của bản thân cũng hứng khởi hơn, thấy mình như có thêm
sức sống”.
Thầy giáo vừa nói vừa có những cử chỉ tỏ vẻ buồn tủi và ủy khuất, khiến phụ huynh chúng tôi có mặt ở đó cũng cảm thấy rất xúc động.
Hóa ra đây mới thực sự là lý
do nhà trường mời vị hiệu trưởng già đến để chia sẻ cho chúng tôi về kinh nghiệm truyền thống trong
giáo dục con cái ở gia đình.
Tôi thật sự không ngờ rằng, tôi lại có thể được
trải nghiệm hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác diễn ra ngoài
suy nghĩ của mình như vậy.
Điều then chốt để giải quyết vấn đề… lại nằm ở ngoài vấn đề
Điều thứ
ba làm tôi ngạc nhiên, đó là những gì mà người hiệu trưởng già chia sẻ với chúng tôi. Mặc dù đó không phải là
đạo lý gì quá cao siêu khó hiểu, mà chỉ là bốn câu nói mà mọi người ai ai cũng đều có thể lý giải.
Vị hiệu trưởng già chia sẻ từ đầu đến cuối, đều không hề nhắc tới
việc làm thế nào để
nghiêm túc rèn giũa hay thúc giục trẻ nhỏ chào hỏi buổi sáng. Ông chỉ là gợi mở cho mọi người điểm mấu chốt để có thể giải quyết vấn đề. Và điều đáng ngạc nhiên là, điểm then chốt này lại không hề liên quan gì tới vấn đề kia.
Vậy bốn câu mà vị hiệu trưởng già chia sẻ rốt cuộc là gì?
Đó chính là:
3. Thời kỳ thiếu niên, buông tay nhưng không rời mắt chú ý;
4. Thời kỳ thanh niên, rời mắt nhưng không rời tâm.
Vị hiệu trưởng
giải thích ý nghĩa của bốn câu này như sau:
Thời kỳ sơ sinh là khi con mới đến với thế gian này, không thể nói, không thể đi lại, cũng không cách gì để
nói chuyện chia sẻ, nên sẽ đầy
lo sợ bất an. Vào lúc này, sự
ôm ấp nâng niu
che chở của cha mẹ, chính là sự
an ủi, vỗ về và mang lại sự ấm áp lớn nhất cho con, giúp con không cảm thấy
cô độc sợ hãi.
Đến thời kỳ mầm non, con có thể tự đi đứng và hoạt động. Từ nay con sẽ có sự hiếu kỳ với
thế giới xung quanh, cũng biết bày tỏ
cảm xúc, cũng muốn tự mình bước đi. Tuy nhiên các con vẫn chưa biết rõ thế nào là
nguy hiểm, cứ đi cứ đi, và khi không chú ý quan tâm thì con có thể sẽ gặp nguy hiểm. Bởi vậy cần nắm tay con thật chặt không thể buông lơi. Cần nắm tay
dẫn dắt con học những kỹ năng
tự lập cơ bản trong
cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, như
ăn uống, vệ sinh, mặc quần áo…
Khi con vào tuổi thiếu niên, mà theo cách nói của người hiện đại là ‘thời kỳ phản kháng’. Kỳ thực, thời gian này không khó để dạy bảo con, nhưng cần chú ý giáo dục một cách có lý
trí, cần hiểu được những đặc điểm trong từng độ tuổi của con.
Lúc này, trẻ đã có thể
tự làm được những việc sinh hoạt hằng ngày như
chăm sóc bản thân, lễ giáo
ứng xử cơ bản. Vì vậy không nhất thiết việc gì cũng cần cầm tay chỉ việc; có thể buông tay, tuy nhiên vì con vẫn chưa thực sự
trưởng thành, khi gặp khúc mắc vẫn rất có thể xảy ra vấn đề.
Điều cha mẹ chúng ta cần chú ý là những cảm xúc và những thay đổi dù là nhỏ nhất của trẻ, hỏi han quan tâm để con cảm nhận được rằng cha mẹ luôn quan tâm tới chúng. Tuy nhiên cũng cần dành cho con một
không gian riêng và sự
tin tưởng.
Giai đoạn này con trẻ cần có sự
tự do nhất định, cũng như những suy nghĩ vui buồn của bản thân. Thế nhưng mắt chúng ta không thể rời khỏi con, không thể không quan tâm tới những điều đó, mà cần tìm thời gian thích hợp để hướng dẫn
động viên an ủi kịp thời. Điều này giúp trẻ cảm nhận được rằng, cha mẹ luôn ở bên cạnh dõi theo từng bước đường đi của mình, nên sẽ cảm thấy vững tâm hơn.
Khi con trưởng thành, có thể hoàn toàn
độc lập, cũng cần giữ liên lạc, hỏi thăm để con luôn cảm thấy ám áp, không cô độc. Cho dù có đi tới nơi đâu, đều cảm nhận và biết rằng
tấm lòng cha mẹ vẫn luôn hướng về mình, đi theo mình,
tình cảm gia đình vẫn không hề thay đổi. Cho dù con không ở bên, cũng không nhìn thấy, nhưng tấm lòng không hề cách xa mà luôn gần gũi bên con.
Chỉ bốn câu đơn giản, lại có thể nói rõ ràng mấu chốt trong việc giáo dục gia đình, thực sự khiến tôi xúc động sâu sắc. Qua chia sẻ của người hiệu trưởng già, thế giới quan của tôi như được mở rộng hơn, từng nút thắt
phức tạp trong tâm cũng nhờ đó mà được tháo bỏ. Có lẽ tôi đã phần nào biết được rằng, để dạy bảo con mình, tôi cần phải làm một người mẹ như thế nào.