Con người sống trên thế gian, vì sao mỗi người một vẻ, có người khỏe mạnh, người ốm yếu, có kẻ trí tuệ, kẻ ngu đần? Kỳ thực, hết thảy đều là do nhân duyên đã gieo từ kiếp trước…
Một hôm,
Đức Phật nói với đệ tử A Nan (Ananda) của ngài: “Ta nhìn vạn vật trong trời đất, từng thứ từng thứ đều là có
nhân duyên kiếp trước của nó”.
A Nan gặp đúng dịp
Đức Phật nói chuyện về
vấn đề này liền
vội vàng quỳ lạy và hỏi ngài: “Thưa ngài, là nhân
duyên gì ạ? Tất cả đệ tử chúng
con đều muốn biết. Con xin ngài hãy thuyết giảng để khai mở và hóa độ những người còn u mê ạ!”.
Đức Phật liền nói với A Nan: “Thiện tai, thiện tai! Con hãy chuyên
tâm nghe nhé!”.
2. Người kiếp này là đại phú hào thì kiếp trước đều là những người từng bố thí, cứu tế rất nhiều.
6. Người có tài, minh bạch lý lẽ, thông suốt Pháp lý, có thể nói được đạo lý một cách thông thuận giúp cho những người “ngốc nghếch” nghe và hiểu được. Người khác nghe những lời mà người này nói đều thụ nhận được lợi ích, trân quý nó, vì vậy mà tự động truyền rộng ra ngoài cho nhiều người hơn nữa được biết. Đây là người tu trí tuệ mà đến.
7. Người có giọng nói trong và rõ ràng là người đến từ Tam bảo ca hát (“Tam bảo” là là chỉ Phật, Pháp, Tăng).
8. Người từ nhỏ đã ngốc nghếch là do kiếp trước không muốn dạy dỗ, chỉ bảo người khác.
10. Người có địa vị thấp kém là bởi vì kiếp trước không lễ phép và kính trọng Tam bảo (Phật, Pháp, Tăng).
….
Đức Phật trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “
Tội và phúc báo đi theo con người như hình với bóng. Con người bồi dưỡng đức cũng giống như gieo một hạt giống vậy”.
A Nan nói: “Hạt giống ban đầu chỉ là một hạt, sau khi được gieo trồng thành cây, lớn lên lại ra rất nhiều hạt khác”.
Đức Phật lại nói: “Chỉ bố thí,
cho đi một hạt mà lại thu về gấp hàng vạn lần. Những lời này tuyệt không phải giả!”.
Ta dùng
đạo nhãn quan sát rất nhiều kiếp từ trước đến nay, mãi cho đến cả tội, phúc báo của chúng sinh hôm nay đều rõ ràng như quan sát trân bảo lưu ly trong lòng bàn tay vậy. Hết thảy đều minh thấu không có bất kỳ điểm nào là nghi hoặc cả!”.