Câu thứ nhất: Giữ cái miệng
Im lặng không có nghĩa là trống không, mà là một quá trình
chờ đợi.
Trái đất im lặng là để tích lũy vàng kim.
Chim ưng im lặng là đang chờ đợi vỗ cánh bay cao.
Ngày đông giá rét im lặng là để mùa xuân đầy
màu sắc.
Câu thứ hai: Giữ cái tâm
Trong
cuộc sống, khó tránh khỏi những chuyện không vừa lòng đúng ý. Xử lý thế nào
cho tốt những chuyện đó chính là một khảo nghiệm rất lớn đối với người
đức hạnh.
Có những đêm dài
ngồi tĩnh lại, nhìn vào
nội tâm của bản thân, khi đó, bóng dáng
chân thực của mình sẽ hiển lộ ra trước mắt. Thường xuyên suy nghiệm, ta sẽ thấy được bản thân chân thực của mình, cũng nhận ra được đâu là
cái tôi giả dối. Cứ như vậy sẽ trở thành một
thói quen,
cảnh giới của bạn sẽ không ngừng đề cao.
Trong Luận Ngữ có nói: “Ta mỗi ngày phản tỉnh
ba điều:
Lo việc cho người đã làm hết mình chưa? Làm bạn với người có thành khẩn, giữ được chữ tín chưa? Lời thầy dạy dỗ đã luyện tập chưa?”.
Khi bạn nghĩ đến việc người khác
đối xử tốt với bạn, bạn cũng sẽ
có tâm nguyện muốn
giúp đỡ người khác, sẵn sàng cùng họ
kết giao tình,
tình cảm giữa người với người vì thế mà bền lâu.
Khi bạn nghĩ đến việc bản thân có chỗ
đối xử tốt với người khác, thì sẽ khiến cảm giác
tự mãn của bản thân bành trướng không ngừng. Như vậy sẽ
mất đi cái tôi chân thực.
Một niệm thiện, thì mọi thứ đều thiện; một niệm
ác, tất cả đều là ác. Cho nên, cần phải dưỡng thành thói quen “giữ miệng”, cũng cần
học được cách giữ cho chính cái tâm mình.