Tập 3: Chuyện năm 4
Nhờ những ngày tháng đó, kỹ năng nói qua điện thoại của
Tony giờ rất cao thủ, ai nghe mà không
hồn xiêu phách lạc mới lạ. Ngày nào cũng gọi mấy chục cuộc,
vui lắm. Các bạn
sinh viên nên làm tele-sales để tăng
cơ hội va chạm,
trải nghiệm,
kỹ năng ăn nói.....mà còn
được tiền, chả
mất gì cả. Cứ mạnh dạn làm đi. Có khi gọi 100 cuộc mà chỉ có 1 cuộc có
nhu cầu, 99 còn lại thì thôi đủ kiểu, nói
nhẹ nhàng từ chối cũng có, la hét
chửi bới cũng có, cúp cái rụp cũng có...nhưng đều nên xem đó là cơ hội được trải nghiệm, sinh viên mà,
sợ gì,
tự ái làm cái gì, vì có cái gì đâu mà tự ái với
sũy diện? Có ai biết mình là ai.
Giờ nghe các bạn gọi điện đến
tiếp thị bảo hiểm hay sàn vàng, đất đai, chào hàng cái gì đó...Tony đều nhẹ nhàng từ chối, rằng cám
ơn em anh không có nhu cầu em nhé. Mình hiểu lắm cảm giác bị
tổn thương khi ai đó quát nạt một đứa
trẻ những câu như là gọi gì gọi hoài vậy, mày có tin là tao qua
công ty mày đập phát
chết mày không, thậm chí 1 tràng toàn tiếng
đan mạch. Cũng vì công việc, vì công ty họ bắt làm, cũng vì kiếm chút tiền, kiếm miếng
cơm no bụng cả thôi. Nạt nộ khinh khi người ta chi tội
nghiệp vậy. Nhiều ông
sếp ông chủ kỳ lắm, ép
nhân viên mình gọi thôi là gọi để bán hàng, nhưng ai đó gọi tiếp thị ông cái gì là ông bực bội
chửi mắng om sòm. Thôi thì cũng kệ, phông văn hoá khác nhau, người thế này thế khác thì
xã hội mới
thú vị.
Độc giả
TnBS nếu có bị gọi nhiều quá thì cũng
đừng có
nặng lời với các bạn tele-sales nhé, coi như đó là giọng nói của Tony lúc 20 tuổi đi. Hồi đó, Tony về vắt tay lên trán
suy nghĩ, cũng
buồn, cũng thấy tự ái, nói thôi chắc nghỉ. Nhưng nghĩ lại, vài bữa
tốt nghiệp xong, mình sẽ vào làm chỗ công ty đa quốc gia vì mình
giỏi ngoại ngữ mà, lỡ bị bắt
ngồi máy tính suốt ngày (phân tích số liệu chẳng hạn), thì chẳng còn có cơ hội được nghe những lời đủ cung bậc
cảm xúc như vậy nữa. Thế là sáng hôm sau khi lên văn phòng, pha cốc
cà phê nước nóng thật loãng để trước mặt, lòng lại vui, lại
lạc quan và cầm điện thoại lên gọi
khí thế.
Những năm 90, chủ yếu là điện thoại bàn. Muốn tra thông tin về số ĐT hay tên chủ thuê bao thì có thể gọi 108 (tốn tiền) hay 116 (
miễn phí).
Nhớ kỷ niệm lần đầu làm tele-sales. Mất cả tháng đào tạo, vừa xong 1 cái là mình
nhanh nhẹn lao ra chỗ ngồi
làm việc thực tập liền. Bấm 116, bên kia đầu dây vang lên 1 giọng nữ. Mình lanh lẹ hỏi "chào chị. Chị ơi giúp em số điện thoại của
nhà hàng X, địa chỉ 111/222 Lê Văn Sĩ được không ạ?" Bên kia đầu dây
trả lời tỉnh bơ "tui không biết". Mình lặp lại
yêu cầu, nhưng chị nói tui không biết cậu ơi. Mình
bắt đầu mất
kiên nhẫn "chị nói gì kỳ vậy, nhiệm vụ của chị là cung cấp thông tin này
cho tôi chứ. Chị nói tui thiệt là không biết mà”. Cái Tony
giận dữ liền “tôi không
hài lòng về cách trả lời của chị. Chị tên là gì vậy, tôi sẽ nói chuyện với giám đốc của chị". Chị nói "mà cậu là ai,
ở đâu vậy". Cái mình thơ ngây khai liền, nói em là Nguyễn Văn
Tèo, gọi đến từ khách sạn Hello Saigon. Chị ấy hỏi em làm ở bộ phận nào, dạ nói em làm
kinh doanh ở đây, chị có biết khách sạn Hello Saigon là khách sạn 4 sao rất lớn không. Cái chị ấy nói, Tèo ơi là Tèo, chị
Tâm nè, giám đốc kinh doanh ở đây nè. Em gọi 116 phải bấm số 9 đầu mới thoát ra được, còn 116 là số nội bộ của khách sạn, là số máy nhánh của chị.
Trời ơi, chị Tâm là người mới tuyển mình vô làm mà, mới đào tạo nhóm mình xong. Tự thấy mình
ngáo ngơ thấy ớn, thôi chạy vô
xin lỗi, nói dạ chị ơi, em sai rồi, em đã ghi lỗi này vào sổ và
hứa sẽ không bao giờ lặp lại nữa ạ. Mình đứng trước mặt chị, gãi đầu ngượng nghịu, tay chân lóng ngóng
vụng về. Chị
cười nói, thực tập sinh chỉ là một đứa trẻ
con đang tập
làm người lớn, nếu có sai thì phải hướng dẫn và
bỏ qua. Những năm 20, người ta được phép
sai lầm vì
nhiệt tình quá.
Chị ấy còn khen sinh viên trường ĐH Cà Mau tụi em sao thiệt thà
dễ thương quá vậy. Và nói, để chị đề nghị kế
toán mai
tăng lương cho em và V.A nghen. Cái mình nói Dạ (còn tiếp)