Trời ơi hết
hồn, nói ủa bị sao, nó kể em nghỉ bên Phượng Tím xong cái em xin vô một ngân hàng. Hôm đó có ông nọ vô gửi
tiền, ổng gửi 2 triệu đồng, em nhập dữ liệu trên máy vi tính thành 2 triệu đô la Mỹ. Em mải
nhắn tin với
con nhỏ
bạn nên nhìn cái cửa sổ VND và USD cứ nhấp nháy nên bấm lộn, nó nhảy lên đâu cả hai
ba chục tỷ trong
tài khoản. Ổng khách phát hiện ra
được nên rút khá nhiều tiền ở nhiều chi nhánh khác nhau. Hồi đó ngân hàng em còn chậm xử lý nên ông này đi nước ngoài
mất tiêu. Cái ngân hàng bắt em đền, em không có tiền nên phải vô trỏng
ngồi gỡ lịch. Hồi đó báo chí cũng không có ầm ĩ như bây giờ nên chắc anh không biết.
Nghe kể mà thấy tội
nghiệp cho chữ Hiếu của nước mình. Nó thật ra chỉ
phù hợp làm nghề
giải trí như hát hò nhảy múa nhưng gia đình nó ép bắt
học tài chính,
đơn giản vì
ba mẹ nó thích. Thấy người ta ngồi trong ngân hàng mát rượi đếm tiền suốt ngày, da trắng như bông bưởi nên muốn thằng con mình cũng được vậy. Nó mà không nghe theo là ông đòi từ con, bà đòi
tự tử. Rồi nó cũng vì gia đình mà học, vật lộn với các con số trong giảng đường, xong đi làm nhưng
ở đâu cũng bị người ta mắng
chửi vì tính không để ý. Lại thêm cái tính ham
vui VÔ KỶ LUẬT nữa.
Nói mới
nhớ, lúc nó làm cho
hãng Phượng Tím là đã có hai năm kinh nghiệm rồi, nhưng bệnh
ngáo ngơ bất cẩn vẫn chưa bớt. Biết không phải là
thế mạnh thì phải
cố gắng để hoàn
thành công việc được giao, đằng này nó cũng không
tập trung nốt.
Làm việc thì mở 1 lúc nhiều cửa sổ chát chit, vừa tư vấn bên yahoo cho con bạn chuyện
tình cảm, vừa
nói chuyện đá bóng với thằng bạn bên Skype, mở 4-5 cái trang tin tức, rồi làm admin mấy cái forum về quần áo, tình
yêu,
tình dục nên
đầu óc bấn loạn, lúc nào cũng ngây ngây
dại dại. Mình bước vào phòng thì nó vội tắt hết, bật
email lên,
giả vờ móc
điện thoại ra gọi liền, rồi lầm bầm bữa nay
khách hàng A sao không bắt máy nhỉ, cốt cho mình nghe thấy. Nó soạn thảo hợp đồng, số hợp đồng trên trang đầu là 01-MU thì trang sau là số 01-MC. Hỏi nó thì nó nói em lộn đội Manchester United qua đội Manchester City.
Hay hợp đồng cho
công ty Ngọc Hoa thì trang hai vẫn hiện ra tên của công ty Kim Huệ, hỏi thì nó nói
chết, em lấy hợp đồng công ty Kim Huệ em sửa trang một
quên sửa trang hai. Xong hỏi chứ em fax cho ai, nó nói em fax cho hai thằng luôn, Kim Huệ lẫn Ngọc Hoa đều nói đã nhận được. Ai thấy đúng thì ký fax lại. Cái mình mắng quá trời, nó ngồi
buồn, nhắn tin cho
người yêu nói bị
sếp chửi quá, mà bản thân chẳng thấy có
lỗi lầm gì (
con người yêu của nó lúc đó là em kết
nghĩa của mình nên méc lại). Chỉ có giấy in là nhanh hết, nó cứ in ra rồi sai, rồi sửa rồi in, lại sai lại in tiếp nên ở
văn phòng, giấy nháp một mặt nhiều chất đống cao như núi.
Buôn bán làm
ăn, nịnh khách đã đời cả tháng mới bán được một đơn hàng, nhưng sau đó thì thôi khỏi bán buôn gì nữa. Bữa thì nó lấy hợp đồng
mua hàng với
nhà cung cấp gửi luôn cho khách hàng, khách hàng biết giá mua nên lần sau ép giá chẳng còn lời lãi gì. Bữa thì lấy thông tin khách hàng gửi nhà cung cấp. Mỗi lần như vậy đều dũa nó te tua, nhưng lần nào nó cũng gân cổ lên cãi cho bằng được. Đỉnh điểm là lần ký biên nhận tiền đặt cọc, khách tới gửi 70 triệu đặt cọc, nó ghi “công ty tôi có nhận của quý khách 700 triệu”. Mình đi ngang qua thấy nó đưa cho ông khách nên mới mượn lại cái biên nhận coi, thấy sai mới hỏi nó, nó nói à em lộn một con số 0, gãi gãi đầu
cười hí hí. Mình hỏi chứ bữa sau khách đòi lại tiền đặt cọc, 630 triệu đâu đưa người ta hả em, nó
im lặng, ngồi
suy nghĩ một lát, nhìn lên trần nhà, nhìn xuống đất rồi nói, ở đâu anh nhỉ, em cũng không biết ở đâu. Nói thôi em à, em làm sai hoài vậy chắc em nghỉ đi, chứ anh làm gì có tiền đền những lỗi
ngớ ngẩn này của em. Nó
giận nên nói với
đồng nghiệp lỗi bé như con
kiến, có sai một con số zero thôi mà ổng cũng đuổi việc. Ổng (tức
Tony) dùng từ ngớ ngẩn cho lỗi đánh máy là một sự xúc phạm
không thể tha thứ. Nó sẽ qua ngân hàng lớn làm cho
Tony biết mặt,
đừng tưởng hãng phân bón của ổng là ngon.Cái nó quày
quả xách giỏ ra đi tới giờ.
Nay nó qua thăm mình, xách theo chai rượu, nói
xin lỗi anh, hồi xưa anh dạy mà em không nghe. Mình nói thôi chuyện cũ
bỏ qua, rồi hỏi giờ tính sao, định đi làm ở đâu chưa. Nó nói ở
Việt Nam khó lắm anh, có tiền án tiền sự là người ta cũng e ngại, nên xin không được việc. Em phải đi nước ngoài anh à. Em đi làm phân tích tài chính cho các công ty
chuẩn bị lên sàn chứng khoán Phnôm Pênh.
Ối. Để anh theo em qua đó anh quánh chứng khoán. Thấy công ty cao su nào loan tin nói
giá trị vốn hóa 700 tỷ Ria thì có khi chỉ 70 tỷ Ria thôi. Giả sử công ty nào đó mua 3000 hecta đất trồng lúa thì có báo cáo 300 hecta, có báo cáo ghi 30000 hecta, em tung hỏa mù chả ai biết đâu mà lần. Anh biết nên anh ăn hết tụi Miên quánh gì lại. Có
phàn nàn thì nó lúc nào cũng biện minh là “just a typing mistake, trứng vịt còn lộn huống hồ chi em”.
Cái nó đi về, mình mở hộp đựng chai rượu vang của nó ra thì thấy cái thiệp, trên đó ghi “Chúc bạn
sinh nhật lần thứ 20″, trên chai còn có dán giá tiền của siêu thị năm nảo năm nào. Đoán là quà sinh nhật của nó cả chục năm về trước. Đứa bạn nào đó tặng mà cũng không thèm lột nhãn giá tiền, rồi thằng này đem đi tặng lại mà cũng không thèm gỡ cái thiệp ra khỏi cái hộp nữa.
Vậy mà ai nói nó
ngáo ngơ là nó kiên quyết không chịu. Cãi cho bằng được.
Bài học tương tự