Một là
do người quen gửi vô, toàn đoạt giải nhất giải nhì
ngáo ngơ toàn quốc dù
tốt nghiệp ĐH cả. Anh đào tạo xong, đủ
năng lực ở lại
làm việc. Hai là thế hệ mới, tức
các bạn trẻ tự search thông tin
tuyển dụng anh đăng trên mạng và đến làm kiểm tra chỉ số
IQ,
tiếng Anh và năng lực
ngôn ngữ, đạt
yêu cầu và vào làm. Anh thấy
năng suất lao động của thế hệ 2 cao hơn hẳn. Các
bạn này đến rất sớm, về rất
muộn. Làm mọi thứ không từ việc gì, cái gì cũng cứ vun vút, nhoay nhoáy, ai cũng thích cũng mê. Và 100% đều đã đi
làm thêm trong thời
sinh viên, nên
giỏi giang
bản lĩnh, không phải “nhờ
người thân trợ giúp” khi ra đời.
Dù vẫn hoàn
thành công việc, nhưng nhóm “
gửi gắm” không có
tinh thần tự giác, có
giám sát mới làm,
sếp đi công tác thì nhóm này lập tức
đi trễ, về sớm, thậm chí “tranh thủ” lý do hỏng
xe, kẹt đường, nhức đầu...để trốn ở
nhà, hoặc
ngồi ở
văn phòng chứ chat chit
facebook là chủ yếu, dù ngoài
lương thì công ty có thưởng trên
thành tích làm việc. Nhóm này do gia đình
bao bọc từ nhỏ, vô làm lương bao nhiêu cũng
được, có thưởng thì tốt không thưởng chẳng sao, ai kêu làm mới làm không thì ngồi đó. Kêu ghi “to-do list”, họ sẽ rặn mấy tiếng mới có được vài dòng kiểu “
gọi điện thoại cho vài người,
email cho vài người rồi hết”.
Thói quen cha mẹ làm mọi thứ nên tay chân,
não bộ đều không động đậy,
laptop cũng không không biết phải lau chùi trước khi vô làm. Anh nói, đây là lần cuối cùng anh nhận đám này vô, mặc kệ bà
con ai nói gì thì nói, mình không có
nghĩa vụ làm
từ thiện với đám bất
tài này nữa. Nhìn tụi nó uể oải lừ đừ
ngáp miết chỉ muốn phóng phi tiêu vô mặt. Khi
phỏng vấn, thấy đứa nào không biết
làm việc nhà từ nhỏ thì trường chuyên lớp chọn, thi ĐH 30 điểm đi nữa cũng tuyệt đối không nhận. Vì
cha mẹ giành làm hết việc nhà thì sẽ tiếp tục ban bố
tình thương, tháng nào cũng gửi
tiền chu cấp, làm
mất động lực sống hay đam mê của tụi nó. Đi làm cho có gọi là, có chỗ “sáng vác ô đi tối vác về”, công ty không
phát triển được với nhân viên kiểu vầy. Nhà cửa xe cộ cha mẹ để lại hoặc mua cho, ngành
học cha mẹ chọn,
cuộc đời cứ như tầm gửi tầm leo, toàn người khác
quyết định hộ. Mà có những ông cha bà mẹ ông anh kỳ cục, cứ can thiệp vào cuộc đời con em mình như thời chiếm hữu
nô lệ. “Mày cứ ngồi vào bàn học cho tao, tới giờ
ăn tao kêu xuống. Mày học
toán lý hóa thi Bách Khoa cho tao. Thi Y dược cho tao. Thi
Kinh Tế cho tao. Mày chỉ
đi học cho tao, tao nuôi, không cần đi làm thêm”. Cứ toàn “cho tao”, sự
ích kỷ dưới tên gọi “tình thương” đã làm mất
khả năng ra quyết định/
tồn tại của một
cá thể sống khác, biến những đứa
trẻ bình thường thành tàn tật cả tay chân lẫn
trí óc vì cái gì cũng giành làm, giành nghĩ hộ.
Công ty anh tổ chức
học tiếng Anh, training, chơi
thể dục, thể thao…nhưng chỉ có nhóm thế hệ mới là tham gia, nhóm cũ thì “ép tôi học tiếng Anh đi, tôi sẽ học cho. Ép tôi đi
tập thể thao đi, tôi sẽ tập cho. Không thì thôi,
đừng hòng đây có mặt nhé”. Họ nói, ngày xưa đi học vì bị ép, “tại ổng, tại bả” bắt học. Đến trường vì bị điểm
danh, bị
thầy cô bắt học chứ không phải vì ham
kiến thức.
Mục đích là có cái bằng.
Đọc sách chỉ vì có đề thi trong đó, chứ
sách không liên quan đến
thi cử thì
đọc chi? Nên đi làm, sếp ép thì làm không thì thôi. Tính tự giác hoàn toàn không có. Làm sếp ở công ty
có thể loại này mệt lắm, hao hơi tổn tiếng, la hét rầm trời tụi nó mới làm.
Lên chức, nâng lương họ cũng ham nhưng không được thì cũng chả sao. Cho
nghỉ việc thì họ cũng chả
buồn phiền, lại quay về với cha mẹ, “qua nửa đời phiêu bạt, em lại về úp mặt vào
ô tô”. Ông cha bà mẹ lại
điện thoại khắp các người quen, dáo dác chạy đi
xin xỏ người khác, lạy ông đi qua lạy bà đi lại, xin
bố thí cho con tôi 1
công việc, tôi
già như thế này vẫn phải đi
xin việc cho con cho cháu, có
khổ thân già tôi không? Nói xong thì òa
khóc. Thì trách ai bây giờ?
Mai An Tiêm từng nói 1 câu vô cùng hay là “
của biếu là
của lo,
của cho là của
nợ”. Cái gì người khác cho mình sẽ mãi mãi là “
của nợ”. Nên TỰ MÌNH làm hết mọi việc, 18 tuổi trở lên mình phải quyết định cuộc đời mình. Gương Mai An Tiêm còn đó. Bị đày ra hoang đảo vẫn
sống tốt, sống
giàu có huống hồ mình vẫn ở trong thành phố, trong đất liền.
Tony cũng để ý, 100% các bạn tự biết giặt giũ
nấu ăn, tự biết lau nhà lau cửa, tự biết sửa
xe đạp xe máy và đồ điện trong nhà, thêu thùa may vá, biết làm thêm trong
thời gian đi học…dù học chuyên ngành hẹp cách mấy, vẫn tự xin được việc, hoặc tự mở cái gì đó khởi nghiệp. Học dù ở cao đẳng sư phạm miền núi nào đó, dạy giỏi thì các trường dân lập ở Tp HCM vẫn nhận vô làm. Tony có cô
bạn tốt nghiệp ngành
quản lý thư viện ĐH
văn hóa, cô nói lớp cô phần lớn thất nghiệp, riêng những người đi làm thêm trong thời sinh viên thì đều có
việc làm, quản lý nhà sách, làm công ty xuất bản, hoặc mở riêng cái gì đó làm mà không cần đúng chuyên ngành. Có bạn học chuyên ngành còn hẹp hơn,
ví dụ bảo
tàng học, nhưng trong thời gian đi học rèn giũa
Anh Văn, làm các đề tài
nghiên cứu khoa học, tham gia các câu lạc bộ đoàn thể này nọ, tham dự các cuộc thi…thì họ vẫn có thể được giữ lại trường, hoặc xin
học bổng đi nghiên cứu tiếp, hoặc sẽ có chỗ nhận vô làm, dù ngành khác. Bạn nào cầm bằng giỏi mà không có việc thì chỉ có cái bằng là giỏi, còn người là DỞ, kém cỏi, học vì điểm số chứ không thực lực. Thực lực là phải kiếm được việc, được tiền, dù học piano hay đàn tranh, học vẽ hay học múa, học bất cứ ngành gì….
1. Với các bạn trẻ đã
tốt nghiệp mà đang thất nghiệp: Mình phải gạt phăng mọi sự chu cấp của gia đình.
Bất tài mới lấy tiền của cha mẹ, mới nhờ cha mẹ bà con quen biết xin việc cho mình. Mình
từ chối hết, tự mình kiếm ăn. Lao động chân tay cũng được, có sao, miễn là có tiền. Trí óc mình có, từ từ sẽ đi lên.
2.
Học sinh vừa tốt nghiệp trung học: Nếu mình thích học ngành gì, mình kiên quyết
bảo vệ và chọn. Nhóm tự lập từ nhỏ đều biết mình thích cái gì, làm tốt cái gì. Còn không biết thích cái gì thì
ĐÓ LÀ NHÓM NGÁO NGƠ, học chục cái bằng cũng thất nghiệp. Mình PHẢI
vay mượn để
học tập từ cha mẹ người khác …chứ không nhận “viện trợ không hoàn lại” nữa. Muốn người khác có
lòng tin để
đầu tư cho mình, thì mình phải
tự tin mình trước. Người tự lập thì sẽ tự tin,
tự chủ,
tự trọng.
Phải xây dựng
ý thức tự trọng đầu tiên của mình, bằng cách “
say NO” với tiền của người khác. Tuyệt đối KHÔNG là KHÔNG. Tiền cha tiền mẹ là từ sự lao động của họ, không phải của mình. Chưa có
tỷ phú nào đi lên từ việc trúng số. Chúng ta chưa ai ở nhà do ông tổ ông tiên để lại. Lịch sử hàng ngàn năm tây tàu gì cũng vậy, những dinh thự vĩ đại ngày xưa bây giờ đều là viện bảo tàng, dù “
đại gia” thời đó đều hồi môn để dành cho con cháu, từ lâu đài Windsor bên Anh, dinh Hòa Thân ở
Trung Quốc đến cung điện mùa hè ở Nga… Cứ đời này đời khác, tự dưng con cháu không giữ được nữa. Mình cứ mua cho nó 1 miếng đất, 1 cái nhà, một đống vàng…thì nó sẽ bán vàng để ăn, hết rồi cắt đất bán lần lần, rồi tới bán nhà, rồi rơi vào
nghèo khổ rách rưới. Nhưng thế hệ sau đó nữa, thì lại bật dậy được vì ĐƯỢC sống trong
nghèo khó.
Cho nên nghèo khó là một
cơ hội tuyệt vời.
Giàu có là một
thách thức để một đứa trẻ thành công. Phải tận dụng cơ hội
khó khăn của mình, và vượt
sướng,
buông bỏ hết những thảm nhung để lăn lê trong cát bụi, để mình có
tương lai. Nếu mình lỡ sinh ra trong nhà giàu rồi, gạt hết, tự mình xoay sở, tự mình sinh sống. Ở Tp HCM thì xin cha mẹ đi học ở tỉnh khác, thành phố khác, trừ trường chỉ có ở Tp mới có thì đành chịu, chứ học
nông nghiệp hãy về Cần Thơ, học Vật Lý Sinh Học hay Toán thì lên Đà Lạt, học thủy sản ra Nha Trang, học hàng hải ra Hải Phòng, học
âm nhạc ra Huế…Thoát ly ra khỏi vỏ bọc của gia đình, để được tự sống. Phải có những
buổi sáng thức dậy
suy nghĩ hôm nay phải làm sao để có
cơm ăn khi cái ví không còn 1 xu, tối nay phải
ngủ ở đâu khi tiền nhà chưa đóng, phải xin đi làm thêm ở đâu để có cái đi chơi, để dành…Chính suy nghĩ như vậy sẽ giúp vỏ não mình hằn lên những nếp gấp của sự
trưởng thành, của sự tự tin. Chưa có ai nằm ra đường
chết đói cả, bạn nên
nhớ điều đó. Khi cùng đường, người ta tự nghĩ phải đi ăn cơm từ thiện, vô chùa ăn, ghé bạn
mượn tiền, hay xyz…nào đó để tồn tại.
3. Cha mẹ của mọi đứa trẻ phải thương chúng nó bằng
phương pháp giáo dục khác. Đến tuổi biết ăn là tự xúc cơm, tự giặt giũ lau nhà,
tự học, tự chơi. Ép chúng nó buổi sáng phải thức
dậy sớm, lau nhà lau cửa sạch sẽ, dọn dẹp mùng mền chiếu gối, nấu nước nấu mì cho chính nó ăn, không nhịn đói kệ mày.
Cuối tuần bắt nó phải quét váng nhện, lau chùi tivi tủ lạnh,
chăm sóc cây cảnh thú nuôi, quét sơn, sửa nhà, tham gia các hoạt động ngoài xã hội, tuyệt đối không cho nó
ôm laptop hay
ipad iphone khi chưa làm xong việc nhà. Nếu trường có tổ chức
đi xe buýt đưa đón thì cho chúng nó tự đi với
bạn bè, không nên đưa đón, kẹt đường kẹt sá trước cổng trường. Không xin xỏ việc làm cho chúng nó. Không ép chúng nó học ngành mình yêu thích, mình thích thì mình học đi.
4. Cha mẹ
LỠ GIÀU CÓ thì hãy cho con cháu mình một
môi trường giáo dục tiên tiến đến năm 18 tuổi và hết. Học vì đam mê chứ không phải vì
bằng cấp,
học nghề cũng được chứ không nhất thiết học chữ. Không ép chúng nó học thêm nếu chúng không thích học, chỉ có những đứa ham mê chữ nghĩa mới cho chúng nó
vay tiền học
đại học, bắt
ra trường trả lại. Tiền tích cóp một đời, hai
vợ chồng già xài cho sướng cuộc đời đi. Đi
du lịch chỗ này chỗ kia, hoặc đem đi từ thiện để tạo
phúc/
may mắn cho con cho cháu. Tương lai của tụi nó hãy để tụi nó quyết định, đừng có đu theo hỏi miết. Nó mà về úp mặt vào ô tô,
dựa dẫm là mình quánh, mình đuổi đi.
Cứ “cho” riết thì một cục cưng biến thành một cục nợ cho gia đình, một cục…tác của xã hội.
“Qua nửa đời phiêu bạt, em lại về úp mặt vào ô tô. Ơi con ô tô, con ô tô…”