“Các bậc
cha mẹ thường nói với
con cái rằng
nói dối là
xấu, nhưng đồng thời họ cũng
hay “nói dối” để
cuộc sống dễ dàng hơn. Tùy thuộc vào tuổi của mỗi đứa trẻ mà điều này khó hiểu nhiều hay ít với chúng“.
Victoria
cho biết thêm, họ hứng thú với nhận thức của trẻ em về sự thật và lừa dối, vì không phải tất cả
lời nói dối đều có
hậu quả tiêu cực với người khác và không phải tất cả lời nói thật đều có hiệu quat
tích cực, họ thật sự
tò mò muốn biết trẻ em ở tuổi nào
bắt đầu hiểu
được điều này.
Các nhà
khoa học đã phân tích
hành vi của gần 100 đứa trẻ trong độ tuổi từ 6-12 khi xem một loạt
phim ngắn về các trường hợp nói thật hoặc nói dối. Trong đó, có những tình huống nói dối sẽ gây hại cho người khác, một số lại để
giúp người đang có
suy nghĩ tiêu cực. Các nhà khoa học còn đưa ra các
video nói thật khác nhau, gồm cả “mách lẻo”, nêu bật việc sự thật cũng
có thể gây hại cho người khác.
Sau đó, những đứa trẻ được hỏi rằng các nhân vật trong video trung thực hay
gian dối, và chọn những hành vi cụ thể nào nên được
khen thưởng hoặc bị phạt.
Nhìn chung, những đứa trẻ dễ dàng phân biệt giữa sự thật và dối trá, bất kể tuổi tác. Tuy nhiên, trong việc
quyết định hành vi nào đáng được thưởng hay bị lên án, các nhà nghiên cứu
ghi nhận 2 sự
khác biệt đáng kể giữa các nhóm tuổi.
Trong tình huống “giả nhận tội”, tức là một người sẽ nhận
trách nhiệm cho việc mà người khác làm, có nhiều em nhỏ xem đó là
hành vi tiêu cực hơn các em lớn hơn. Trường hợp mách lẻo cũng cho kết
quả tương tự.
Trong khi quan niệm của nhóm trẻ nhỏ tuổi khá
đơn giản, chúng luôn coi sự thiếu trung thực là “xấu”, thì nhóm trẻ lớn tuổi hơn lại có cái nhìn
tinh tế và sẽ
cân nhắc ý định và
kết quả của mỗi tình huống.
Nhóm trẻ nhỏ tuổi có thể đã đưa
ra quyết định dựa trên những gì các bậc
phụ huynh đã nói với chúng, phản ánh cái nhìn rõ ràng của trẻ giữa nói dối và nói thật như đen và trắng.
“Càng lớn tuổi, trẻ em càng
quan tâm hơn vào hậu quả của những
hành động này. Họ cũng có
khả năng để bắt đầu xem xét những
mục đích đằng sau lời nói“, Shanna Mary Williams nói.