So đo tính toán quá nhiều sẽ tạo thành một loại ràng buộc, mê lạc quá lâu sẽ trở thành một kiểu
gánh nặng. Đường đời “mưa gió gập ghềnh”, không trải qua gió mưa, sao
có thể nhìn thấy cầu vồng,
thành công cũng
tốt,
thất bại rồi cũng trôi qua, tất cả sự tình đều tự nhiên đến.
Đời người trăm phương nghìn dạng, thuận kỳ tự nhiên là
tâm cảnh thích đáng nhất.
Có
duyên vô phận, có phận
vô duyên, ấy đều là một khoảng khuyết lõm chưa tròn đầy trong
sinh mệnh, nó còn đang chờ chúng ta đến
hoàn thiện, điền đầy, chứ không phải để bị coi thành như một vật cản, làm
con đường đời của
bạn gian khó và mờ mịt.
Có thất bại thì sẽ có thành công, có
hoàn mỹ thì sẽ có tiếc nuối, hơn nữa hãy để hết thảy tùy kỳ tự nhiên, bảo trì
tâm thái thuận theo tự nhiên đến
đối diện với cuộc
sống, đối diện với ký ức cũng như với những điều mới mẻ diễn ra của mọi sự mọi vật trong đường đời.
Những thứ đang nắm giữ đừng nhìn mà như không thấy, đã nắm giữ được phải càng thêm quý tiếc, đã thuộc về mình không nên ruồng bỏ, những thứ đã mất đi thì lưu thành
hồi ức, muốn đạt được thì càng phải cần thêm
nỗ lực.
Đời người, tựa như nước chảy mây trôi, những thứ đã qua đi giống như nước đổ khó hốt, cái chúng ta có chỉ là
hiện tại.
Trong ký ức hãy làm một người xóa đi những
khổ đau, trong thiếu thốn và hõm khuyết hãy
học được tâm thái biết
cảm ơn đời. Những trang đời phía trước còn đang ngóng đợi chúng ta tới hoàn thiện, tới điền đầy chúng, viết lên những sắc màu đa dạng, tô điểm thành những tia sáng rực rỡ muôn màu.
Cho đến một ngày,
tâm hồn chúng ta
tĩnh lặng như rặng phong lan phất bay nhè nhẹ trước buổi sớm mai, khi đó chúng ta sẽ thật sự đạt tròn đầy
viên mãn. Cuộc sống trên
thực tế, có rất nhiều người và sự việc cho dù là “chính bạn muốn trốn thoát cũng không thoát nổi, muốn đạt cũng đạt không được”.
Cái đó được gọi là “duyên”, cái “duyên” ấy nhìn thì không thấy, cũng sờ không được. Một khi đã đối mặt với
duyên phận, không cần phải khổ công đi tìm kiếm, cũng không cần phải khổ
não, khi duyên đến thời trân quý, khi duyên đi thời
tùy duyên, hết thảy thuận kỳ tự nhiên sẽ tốt.
Nhân vô thập toàn, đã là người không ai là
hoàn hảo mươi phần, ai cũng đều từ trong thất bại và
sai lầm không ngừng dò dẫm lần tìm, dần dần hiểu ra, trở nên thành thục và
hiểu biết sâu xa. Không ai vừa sinh ra đã biết hết mọi lẽ, không ai một đời không hề phạm
lỗi lầm, chỉ cần không cố ý để làm
tổn thương người khác là được.
Ở nơi sâu thẳm trong tâm mỗi người đều sẵn có góc nhu thuần thiện chân, đồng thời chưa bị bụi trần bám dơ. Chỉ là có một số người đã
lãng quên đi, một số người xem nhẹ không chú ý, lại có một số người cố ý mà đi vòng lánh xa nơi đó.
Vạn sự tùy duyên đương nhiên cũng không phải là kiểu xem
chán cõi hồng trần, hết thảy đều vô vị không có gì cả, càng không phải cuộc sống
buông xuôi du chơi trong nơi không có gì tham muốn
truy cầu, mà là ở bồi dưỡng một loại tâm tình
đạm bạc
quảng đại, đã nắm giữ được một phần tâm thái
bình tĩnh đáng quý.
Dù cho cuộc đời chúng ta
không thể đẹp thuần mỹ như
Mặt trăng, cũng vẫn sẽ có một khoảng khuôn viên thần sắc thoáng đạt
rộng mở. Duyên đến duyên đi, duyên như nước chảy! Nước đổ thì khó hốt, huống chi là duyên phận!
Cuộc sống những tháng ngày nắm giữ trong tay, hà tất phải mong cầu oanh oanh liệt liệt, nhưng mong sao được
điềm tĩnh như áng thơ, không
cư xử để biến thành kiểu cố
níu giữ ở lại và bận tâm canh cánh
chờ đợi. Đương nhiên, trên đường đời không thể lúc nào cũng luôn thuận buồm xuôi gió, mỗi người đều có thể gặp phải một vài trắc trở, một vài đổ vỡ hoặc thất bại, cũng có khi gặp phải những sự việc không như ý muốn, điều quan trọng là phải thể hiện ra được bạn làm sao để đối diện với chúng.
Bảo trì một tâm thái
lạc quan hướng thượng, có một cái tâm lành mạnh, đối với
danh lợi và
tiền bạc không quá xem trọng, cũng không cố ý truy cầu săn đuổi, cần
ôm giữ một tâm thái được mà đạm nhiên, mất mà ung dung
tự tại.
Hết thảy những gì xuất hiện trong cuộc đời đều không cách nào chiếm giữ lấy nó thì chỉ có thể
bỏ qua. Chúng ta chỉ là những vị khách qua đường, thế nào cũng có một ngày chúng ta sẽ vĩnh biệt hết thảy nơi đây!
Luôn có những làn gió mát mỗi sớm ban mai, luôn có những hơi nóng ấm sau mỗi buổi ban trưa, luôn là hoàng hôn rực rỡ lúc chiều tà, và sao đi trong đêm,
cố chấp chi bằng hãy bảo trì tâm cảnh thuận kỳ tự nhiên.
Nắm bắt mỗi một thứ trong chớp mắt, bắt tay vào làm thử, đến đối diện với hôm qua, đối diện với hôm nay và
ngày mai.
Nhân sinh thành bại được mất, đều dựa vào nắm bắt, cho dù trải qua bao nhiêu gian nan khốn khổ nhọc nhằn, suy cho cùng vẫn là cần phải bảo trì một tâm cảnh thuận kỳ tự nhiên. Trải qua hàng trăm các triều đại thăng trầm chìm nổi đều có an định, qua bao nhiêu việc đời đổi thay luân biến, mịt mùng bụi đường, không ai có thể làm được chỉ một lần
vất vả để rồi cả đời hưởng
nhàn nhã.
Muốn ném đi tất cả,
thảnh thơi ngồi nhìn mây bay, thì cần phải trải qua nhiều kiếp số trước tiên, băng qua đêm đen đằng đẵng của tai ách, có vất vả đứng tại đầu đường mỗi sớm tinh
mơ, mới biết được ai là người
chân chính đi đến bước sau cùng.
Sự tình luôn có nhân có
quả, người cùng sự và sự cùng người luôn có trăm phương vạn kiểu các mối giao tế quan hệ. Năm tháng cứ không ngừng tích tắc vuột trôi, hết thảy rồi sẽ huyễn hóa trở thành một phần đạm nhiên tĩnh lặng nào đó trong không khí, cho nên
làm người cần phải thuận kỳ tự nhiên,
biết đủ thường lạc, biết đủ thường
vui!
Có lẽ rất nhiều sự tình đều không quá
phức tạp như chúng ta
tưởng, có lẽ tất cả đều có thể biến thành
vui vẻ giản đơn, đợi đến một ngày kia bạn quay đầu nhìn lại, sẽ phát hiện rằng cho dù có phát sinh bất
kể chuyện gì thì
Mặt trời vẫn cứ sẽ mọc lên từ hướng Đông và lặn xuống ở hướng Tây, rất nhiều sự tình không cần thiết phải so đo tính
toán quá nhiều, rất nhiều sự tình không nhất định cần phải phân bua luận rõ ai đúng ai sai.
So đo tính toán càng nhiều thì tâm sẽ càng thêm
mệt mỏi; càng
suy nghĩ ai đúng ai sai thì càng khiến sự tình trở nên phức tạp rối ren. Chúng ta sống sao cho được vui vẻ,
khỏe mạnh,
bình an đó mới là quan trọng nhất.
Trong cuộc sống dù nhiều quanh co cũng không thể
đánh mất sự
kiên trì của chúng ta đối với đời. Trên đường đời cũng không phân định rõ ràng được rằng đâu là
coi thường, xem nhẹ.
Tha thứ cũng không phân định rõ ràng được rằng đâu là thật sự không để tâm, đâu là cần phải có
khoảng cách. Vì thế hãy
rộng rãi khoan tâm mà sống, điều ấy mới đúng là không sai lệch.