Câu chuyện về một vị Thiền sư:
Ban đầu cô con gái không chịu nói gì cả, nhưng sau cùng vì bị đánh đập dữ dội, cô tiết lộ đó là thiền sư Hakuin.
Tin xấu đồn ra nhanh chóng.
Cha mẹ cô gái
giận dữ, đùng đùng lên chùa và mắng xối xả vào mặt Hakuin. Khi họ dứt lời, Hakuin chỉ thốt hai tiếng “Thế à!”
Sau khi đứa bé chào đời, gia đình cô gái mang đứa bé quẳng
cho Hakuin nuôi. Trong thời này, Hakuin đã bị tai tiếng và nhiều người
chê bai trách móc ông đủ điều, nhưng Hakuin vẫn thản nhiên như không, dường như câu chuyện kia chẳng có dính líu gì đến ông cả.
Hakuin
chăm sóc đứa bé thật
tử tế và bồng nó đi xin sữa khắp nơi.
Một năm sau, cô gái vì cảm thấy ray rứt
hối hận nên đã thú thực với cha
mẹ là người cha đứa bé không phải là Hakuin mà là một chàng thanh niên
làm việc ở chợ
cá. Cha mẹ cô ta vội chạy lên chùa dập đầu tạ lỗi với Hakuin và xin mang đứa bé về.
Thiền sư Hakuin vẫn thản nhiên như không, thốt lên hai tiếng “Thế à!”
Thiền sư Hakuin không
chấp nhận cũng không phủ nhận. Hakuin không nói “Tôi không chịu
trách nhiệm chuyện này”. Hakuin cũng không nói “Tôi
chịu trách nhiệm chuyện này”. Hakuin chỉ điềm nhiên thốt lên hai tiếng không
ăn nhập vào đâu hết “Thế à!”
Hakuin không cần phải
tranh cãi vô ích. Nếu người ta đã gán cho ông cái tội như vậy, thì nếu càng biện hộ lại càng làm cho mọi người
nghi ngờ hơn. Hakuin không
chọn lựa, không tranh cãi gì cả. Hãy
nhớ một điều là “nếu ta càng biện hộ tranh cãi thì càng nói lên sự
sợ hãi,
khuyết điểm của ta vậy”.
Nếu Hakuin chỉ là một vị sư
bình thường, một người
đạo đức bình thường, thì Hakuin sẽ chống trả tự
bào chữa ngay là ông không phải là cha đứa bé đó, rằng ông không hề phạm tội, rằng ông
trong sạch, rằng ông bị người ta vu oan v.v.. ngay cả nếu ông có phạm tội, ông cũng không nhận.
Cái gì đã xảy ra trong
tâm Hakuin? Không, không có gì cả. Hakuin chỉ lẳng lặng nghe những lời buộc tội đó, chỉ điềm nhiên nghe những lời khinh chê báng bổ đó, Hakuin không
phản ứng cách này
hay cách khác. Ông không nói có cũng chẳng nói không.
Nội tâm không xao động, phong cách vẫn
an nhiên tự tại, Thiền sư Hakuin đón nhận đứa bé với
tinh thần vô quải ngại, vô úy.
Một khi ta phản ứng, một khi ta nói cái này đúng, cái kia sai, cái này có, cái kia không, thì ta đã bộc lộ sự
sợ hãi của ta rồi. Chỉ có sợ hãi mới đưa đến phản ứng chống trả lại. Còn tinh thần không sợ sệt, không khuất lấp, không ngại ngần sẽ đưa đến
bình tĩnh an nhiên trước
nghịch cảnh.
Vì sao? Vì chính tinh thần vô quải ngại, vô úy đó mới là
sức mạnh nội tâm tuyệt đối.
Đối với bậc thượng nhân, những lời tâng bốc,
khen thưởng hay những lời châm biếm
thóa mạ chẳng có tác động gì đến họ cả. Họ đã vượt ra ngoài những lý luận dung tục
tầm thường của người đời.
Còn chúng ta, chúng ta
quan tâm quá đến
dư luận, quan tâm quá đến ý
kiến của người khác. Tại sao dư luận lại quan trọng đối với chúng ta như vậy? Tại sao chúng ta lại
lo lắng đến
ý kiến suy nghĩ của người khác? Bởi vì chúng ta không còn
tự chủ được nữa. Từ nhỏ,
người lớn đã tập cho chúng ta phải
cúi đầu tùng phục nên chúng ta cũng không còn biết mình là ai nữa. Chúng ta
lệ thuộc vào người khác quá nhiều, chúng ta coi trọng dư luận quá nhiều. Nếu họ nói chúng ta đúng,
tốt thì chắc chắn chúng ta như vậy. Nếu họ nói chúng ta sai,
xấu thì
quả thật chúng ta sai, xấu, không trật chút nào. Chúng ta tự biến mình thành
nô lệ cho dư luận, nô lệ ý kiến người khác.
Cuộc đời tặng ta cái gì, ta đón nhận cái đó. Nó tặng ta
đau khổ và chê bai nguyền rủa, hãy dang tay
ôm tất cả vào lòng. Nó tặng ta
thành công hay
hạnh phúc, hãy an nhiên đi đứng thẳng lưng trong vầng hào quang đó. Và nhớ là
đừng khởi niệm phân biệt gì cả. Nếu ta khởi lên một vọng niệm nào, tức thì ta bị
mất thăng bằng ngay, khi đó, thì lẽ dĩ nhiên ta sẽ bị té ngã xuống bất cứ lúc nào.
Khi ta giữ được thăng bằng nội tâm, ta sẽ có sức mạnh. Khi ta không giữ được, để cho tâm thức nghiêng ngả bên này bên kia, ta dễ vướng vào tội lỗi. Tội lỗi không chỉ thành hình khi ta
hành động, mà nó đã nẩy mầm ngay trong ta khi ta bị mất thăng bằng – có
nghĩa là quan trọng nhất đừng để bị loạn tâm,
ý thức khởi lên phân biệt.
Bài học tương tự