Một cao tăng được mời đi dự tiệc, giữa bàn tiệc bày đầy những món ăn chay trang trí vô cùng đẹp mắt, bỗng ông phát hiện trong một đĩa có miếng thịt heo, một đệ tử đi theo cao tăng cố ý dùng cái đũa bới miếng thịt lên, ý định để cho gia chủ trông thấy, nhưng thật không ngờ vị cao tăng lại dùng đũa của mình đẩy miếng thịt che khuất đi.
Một lát sau, người đệ tử kia lại bới miếng thịt heo lên, thế là
cao tăng lại phải thêm lần nữa che miếng thịt heo đi, đồng thời còn nói khẽ vào tai đệ tử: “
Con mà còn lật nó lên ta sẽ
ăn luôn”. Người đệ tử nghe
thầy nói thế thì không dám bới miếng thịt heo lên nữa.
Tiệc xong, thầy trò cao tăng từ biệt gia chủ ra về. Trên đường về, đệ tử băn khoăn hỏi thầy: “Thưa thầy, vừa rồi rõ ràng đầu bếp biết chúng ta không ăn mặn, lại vô ý để lẫn miếng thịt heo vào trong
đồ ăn chay của chúng ta? Đệ tử chẳng qua muốn gia chủ biết mà trừng phạt ông ta”
Cao tăng từ tốn nói: “Trên đời ai cũng phạm
sai lầm, dù
vô tâm hay hữu ý. Nếu để người chủ thấy miếng thịt heo trong món ăn chay, ông ấy sẽ
nổi giận mà trừng phạt người đầu bếp, thậm chí còn
cho người đó
nghỉ việc, đây không phải điều chúng ta muốn thấy. Đoạt lý đương nhiên là quan trọng, nhưng tuyệt đối tránh ‘chỉ biết lý mà bỏ
quên người’, phải nhận ra chỗ nào nên
bỏ qua thì cho qua”.
“Hoàn cảnh
sống và quan niệm sống của mỗi người thường không giống nhau, vì thế sự
khác biệt trong
cuộc sống là khó tránh khỏi. Đa số người rơi vào vòng xoáy của tranh đấu thường hay ‘đoạt lý mà quên người’, như thế nếu có thắng cũng không khiến người ta phục, trong vòng xoáy của tranh đấu
hơn thua rất nhiều khi đối phương sẽ tìm cách đánh lén sau lưng.
Con hãy xem chỗ nào bỏ qua
được thì bỏ qua, không nên chỉ biết ép người một cách quái gở, phải biết cho người ta một lối thoát,
vấn đề ở đây không chỉ là cho người ta
con đường sống, quan trọng hơn là cho
chính mình một đường
lùi, đây cũng là con đường sáng để
xã hội hài hòa”.