(1) Giữ miệng là giữ lộc
Đại văn hào Mark Twain một bận phải đến một thị trấn nhỏ. Trước khi đi, nhiều người cảnh báo ông, muỗi ở nơi đó rất độc,
đừng để bị đốt.
Khi ông đến nơi, lúc đăng ký phòng, một
con muỗi lượn lờ trước mặt ông.
Nhân viên nhìn thấy, lúng túng không biết
xử trí ra sao.
Mark Twain dửng dưng, vờ như không có chuyện gì xảy ra, ông
hài hước bảo: "Người đời đồn đại muỗi ở nơi này thông minh
xuất chúng, bây giờ tôi mới
được tận mắt chứng
kiến. Con muỗi này biết ve vãn đúng người
có thể cung cấp
cho nó những bữa
ăn thịnh soạn, giúp nó vỗ bụng no nê cả ngày."
Kết
quả, đại văn hào Mark Twain được
phục vụ tận tình chu đáo,
ngủ ngon suốt những ngày ở đó. Và đặc biệt, ông không hề bị bất kì con muỗi nào đốt!
Hoá ra, toàn bộ nhân viên khách sạn không muốn ông bị muỗi cắn, vì vậy đã dùng mọi cách để đuổi những con muỗi đáng
ghét đi.
Giai điệu mà bạn ngâm nga trong cổ họng bạn sẽ góp phần tạo nên
bức tranh cuộc
sống của bạn sau này.
Lời nói chẳng
mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau. Biết giữ mồm giữ miệng, nói những lời dễ nghe, bạn sẽ dễ dàng có được những gì mình muốn.
(2) Giữ thiện, mọi chuyện hanh thông
Câu chuyện thứ nhất
Một người đi thăm bạn bị ốm tình cờ bị cuốn vào một trận chiến khốc liệt.
Người bạn anh thở gấp: "Bệnh tớ nặng lắm, chắc cũng khó lòng qua khỏi. Bỏ tớ lại đây, cậu mau trốn đi."
Người kia đáp: "Tôi mất công mất sức đi tới đây, vốn dĩ là muốn thăm anh, bây giờ anh lại đuổi tôi đi. Nếu tôi đi bây giờ chỉ để giữ
mạng sống của mình, tôi sẽ trở thành người
hèn nhát, lại là một người bạn không ra gì, sống như vậy chẳng
hổ thẹn với đời lắm ư?"
Và cuối cùng, anh
quyết định ở lại, không xa bạn mình nửa bước.
Thật không may, những kẻ xâm lăng đã dành
chiến thắng chung cuộc. Họ tiến vào thị trấn, và khá bất ngờ khi thấy chàng trai
trẻ.
Họ hỏi: "Từ lúc chúng ta tấn công đến giờ, toàn bộ người dân trong thị trấn đã
di tản hết. Tại sao mày còn ở đây?"
Chàng trai đáp: "Bạn tôi bị bệnh, tôi
không thể để anh ấy bơ vơ một mình tại đây. Tôi sẵn sàng đổi mạng của mình để cứu lấy bạn tôi, cầu xin các ông."
Tướng địch nghe thấy,
cảm động nói: "Chúng tôi có thể là những người lỗ mãng, nhưng không đến nỗi bị mù mà hạ sát những người
đạo đức."
Sau đó ông
chăm sóc người bạn bị ốm của chàng trai đến khi anh ta khỏi, và thả hai người họ đi.
Câu chuyện thứ hai
Hai người
anh em, đều tên Ngọc Lân. Trong một năm dân chúng sinh chịu cảnh lầm than, cái
đói khổ đã làm suy đồi
đạo đức. Một băng nhóm thành lập,
bắt cóc người em Ngọc Lân, định bụng sẽ ăn thịt anh ta.
Ngọc Lân nghe tin, chạy vội chạy vàng đến cứ điểm của
kẻ địch,
khóc lóc van nài: "Em tôi là một người
bệnh tật triền miên, người ngợm gầy gò, ốm yếu, vì vậy thịt nó không ngon đâu. Còn tôi, người núng nính mỡ, da dẻ hồng hào, khoẻ mạnh, ăn chắc chắn ngon hơn. Tôi sẵn sàng đổi tôi để cứu lấy mạng sống của em tôi, xin hãy thả em tôi đi."
Người đứng đầu băng nhóm chưa kịp hồi đáp, người em đã vùng vằng không chịu.
Anh ta nói rằng, anh ta là người bị bắt,
số phận anh ta là như vậy, không liên quan gì đến anh của mình. Anh mới là người phải chịu án tử, chứ không phải người anh của mình.
Hai người nhìn nhau, nước mắt lưng tròng.
Người đứng đầu băng nhóm chứng kiến tình cảnh đó, cũng phải rưng rưng cảm động, quyết định thả cả hai người họ đi.
Hai câu chuyện trên đều nhằm răn dạy một điều: Sống, phải giữ được chữ "thiện". Những
điều tốt đẹp sẽ luôn có
khả năng lan truyền và ảnh hưởng
tích cực đến những người xung quanh.
Những người ban phát tình
yêu sẽ trở thành những người dư dả
tình thương.
Người người ban phát
hạnh phúc sẽ trở thành những người dư dả hạnh
phúc.
Nói tóm lại, bạn sẽ dư dả tất cả những gì bạn ban phát.
Trước khi nghỉ, anh tìm gặp
sếp của mình và có những
chia sẻ rất thành thực:
Một vài người hỏi, tại sao anh không còn là người của công ty, nhưng vẫn bày mưu tính kế với người sếp cũ của mình để làm gì. Vinh
mỉm cười khì khì
trả lời: "Sống phải biết
nghĩ cho người khác. Chúng ta không thể tìm ra được
giải pháp cho một
vấn đề mà lại giữ nó cho riêng mình."