Có những lúc
bạn thấy mình cứ lạc lõng trong những cuộc
trò chuyện với những người xung quanh khi họ cứ
mơ màng chẳng thèm để
tâm đến những lời bạn nói? Trong một
thế giới mà ít ai dừng nói để lắng nghe, thật khó để tìm một người nào đó lắng nghe và
đồng cảm trong
yên lặng tất cả nỗi lòng của bạn. Ngoại trừ những người ít nói.
2. Người ít nói thích quan sát nhiều hơn, và họ sẽ không bỏ lỡ khoảnh khắc nào cả.
Trong một thế giới luôn
vận động, không dễ để tìm một người
suy nghĩ sâu, biết quan sát. Những người ít nói, mặc dù không trò chuyện nhiều, họ có
khả năng “nhìn” người, nhìn việc hơn. Cứ hỏi những người ít nói về
cảm nhận của họ thì biết, bạn hẳn sẽ ngạc nhiên vì những gì họ phản ánh. Điều này chứng tỏ, ít nói chính là quan sát và nhận xét nhiều hơn.
3. Người ít nói nghĩ trước, phát ngôn sau.
Bạn đã có kinh nghiệm trong việc lôi kéo mọi người trong những cuộc thảo luận chưa? Người vốn ít nói nhất nhóm đột nhiên lên tiếng. Và chuyện gì xảy ra? Tất cả đều lắng nghe. Với những lúc
im lặng, họ dành
thời gian đó để suy nghĩ trước khi nói. Và vì vậy, họ không chỉ
làm người khác ít
khó chịu hơn mà còn có thời gian để làm
cho những gì họ nói trở nên chuẩn xác. Bởi vì họ chọn lọc câu từ để khi nói ra ai cũng phải nghe theo.
4. Người ít nói có vẻ dễ gần hơn.
Nhiều người ít nói là những người
sống nội tâm, họ thường bị tấn công bởi cảm giác cô đơn. Tránh khỏi những tác động mà những người
bình thường phải gặp, những người ít nói
có thể đạt được kết
quả tốt từ sự
tập trung từ sự ít nói, trầm lặng của bản thân.
Vì vậy, không khó để thấy những
nhân viên ít nói
ngồi ở một góc yên tĩnh tập trung làm việc hàng giờ liền.
6. Người ít nói hiếm khi nặng lời với những người khác.
7. Sự yên lặng tạo nên sự bình tĩnh.
Bạn đã từng thấy cách những nhân viên trầm tính, ít nói đối mặt với những
dự án đầy
căng thẳng chưa? Bạn sẽ
thay đổi thái độ hoàn toàn vì phong thái điềm đạm mà họ mang đến cho bạn. Những người ít nói luôn hướng tới việc giữ bình tĩnh cho những người xung quanh.
8. Người ít nói: cô đơn và biết sử dụng sự cô đơn.
Trong
cuộc sống hối hả, những người ít nói dễ bị
quên lãng. Nhưng những người được
nhớ đến cũng không ít, họ là biên kịch, nghệ sĩ, nhạc sĩ và những người có suy nghĩ
sáng tạo, tìm ra nguồn
cảm hứng từ chính một thứ và duy nhất một thứ: sự cô đơn.