Câu chuyện thứ nhất
Nhà thơ lớn đời Đường – Lý Bạch lúc nhỏ
đọc sách không
chăm chỉ, thường trốn
học. Một lần, ông không
kiên trì nổi trên lớp học, bèn chạy đến vùng ngoại thành
vui chơi. Ông đến một bờ suối, gặp
được một bà lão tóc trắng nhoang nhoáng mài sắt.
Ông đứng đó thật lâu, mắt không chuyển động nhìn bà lão cứ mài sắt không ngừng, cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Bà lão, bà mài cái này để làm gì?" Bà lão mỉm
cười: "Làm kim khâu". "Vậy sao
có thể thành công?". "Thành công chứ, nhất định có thể thành công, chỉ cần
thời gian thôi". "Ồ!", Lý Bạch trầm trồ.
Đây chính là nguồn gốc của "Có công mài sắt có ngày nên kim". Câu chuyện này trăm ngàn năm nay vẫn
khuyến khích chúng ta từng bước một đi đến thành công. Rất nhiều lúc, chúng ta không phải
không thể thành công, mà là cách thành công chỉ còn một bước, nhưng chính là vì bước này chúng ta không kiên trì đến cùng nên mới
thất bại.
Câu chuyện thứ hai
Thời cổ, có hai người đi đào giếng. Một người tương đối thông minh, lúc chọn địa điểm, chọn một nơi tương đối dễ đào ra nước. Người thứ hai khá
ngốc, không biết xem địa chất,
tùy tiện chọn một nơi rất khó đào ra nước.
Người thứ nhất nhìn thấy nơi người thứ hai chọn, cười thầm trong lòng, sinh ra một kế, muốn chiếm
lợi của người thứ hai, thế là
giả vờ nói: "Chúng ta
cá cược đi. Chúng ta thi đấu thử xem, ai đào ra nước trước người đó chính là kẻ thắng lợi. Kẻ thất bại phải mời kẻ thắng đến quán rượu
tốt nhất vùng này để
uống rượu. Thế nào, dám thử không?"
Người thứ hai nghĩ ngợi, cảm thấy cá cược đào lên càng có
động lực, thế là đồng ý ngay. Người thứ nhất tự
cho là nắm chắc thắng lợi, đào bữa đực bữa cái, một ngày đào giếng phải
nghỉ ngơi hai ngày. Người thứ hai không ngừng kiên trì, cả ngày không nghỉ ngơi.
Người thứ nhất nhìn thấy độ sâu của người thứ hai sâu hơn của mình thì chế giễu nói: "Anh à,
đừng lãng phí sức lực nữa. Tôi thấy anh vĩnh viễn cũng đào không ra nước đâu." Người thứ hai không để ý hắn, tiếp tục đào giếng của mình.
Lúc này người thứ nhất
bắt đầu sinh
nghi ngờ đối với nơi mình chọn: "Đào lâu vậy rồi, sao vẫn chưa có nước?
Hay là đổi một nơi cạn hơn nữa vậy!" Thế là hắn chọn một nơi càng dễ đào ra nước hơn, gật gù đắc ý nói: "Lần này bảo đảm bảy ngày có thể đào ra nước."
Nhưng đến ngày thứ sáu, hắn lại bắt đầu nghi ngờ, tại sao vẫn chưa thấy nước? Có phải mình nhìn nhầm rồi không? Thế là hắn lại đổi một nơi khác. Cứ như vậy, người thứ nhất đổi tới đổi lui, từ đầu đến cuối vẫn không đào ra nước, mỗi lần đều là độ sâu cách nơi đào nước chỉ có một tấc thì hắn đã
bỏ cuộc rồi. Lại xem người thứ hai, độ sâu anh ta đào sâu hơn tất cả độ sâu của người thứ nhất, đương nhiên kết
quả cuối cùng là đã đào ra nước.
Băng dày
ba thước không phải chỉ vì rét có một ngày, đào giếng cũng thế. Người thứ nhất thực ra rất thông minh, mỗi lần chọn nơi đều dễ đào ra nước hơn lần trước. Nếu như hắn kiên trì thêm một chút,
nỗ lực đào thêm mấy lượt, khẳng định có thể đào ra nước.
Tuân Tử nói: "Thiên lý mã một lần nhảy không thể xa đến mười bước. Tuấn mã tuy có sức, chân có lực nhưng nhảy một lần không hơn mười bước. Ngược lại, một
con ngựa ốm yếu không
khỏe mạnh bằng tuấn mã nhưng nếu kiên trì kéo
xe mười ngày vẫn có thể đi được rất xa. Nó thành công là
do đi chẳng ngừng nghỉ hay chính là kiên trì,
không bỏ cuộc."
"Nước chảy đá mòn, có công mài sắt, có ngày nên kim",
vì sao giọt nước nhỏ nhoi đó có thể làm mòn đá? Thanh sắt lớn có thể mài thành kim? Nói thẳng ra, đây vẫn là kiên trì. Một giọt nước không làm được nhưng khi nhiều giọt nước cùng kiên trì, không ngừng chảy qua
hòn đá thì có thể hình thành
sức mạnh cực lớn. Cuối cùng, đá đã bị mòn.
Khi
điều kiện đầy đủ, mọi việc tự sẽ làm nên. Trước lúc thành công, khó tránh khỏi có lúc thất bại nhưng chỉ cần khắc phục
khó khăn, kiên trì
cố gắng. Vậy thì, thành công sẽ ở ngay trước mắt.
Câu chuyện thứ ba
Thời Trụ Vương, hôn quân nắm
quyền, rất nhiều hiền
tài chết oan trong ngục. Ngày nọ, có thêm hai người vào ngục lao. Họ là hai
cha con, nghe nói là thủ hạ của Chu Vũ Vương.
Như nhiều người khác,
con trai vừa vào ngục đã hoàn toàn
tuyệt vọng. Vào đây thì chỉ có một
con đường chết. Xưa nay, chưa có một phạm nhân nào có thể
sống mà ra ngoài. Người
cha an ủi con trai, nhất định sẽ nghĩ ra cách, nhất định sẽ có
hy vọng.
Nửa đêm hôm nọ, người cha bị lạnh làm cho thức giấc. Dường như, ông nghe được tiếng nước chảy, khi nghe kỹ lại thì quả thật là vậy. Trước đây không nghe thấy là do
buổi sáng quá ồn áo.
Phát hiện lớn này khiến người cha vô cùng ngạc nhiên và
vui mừng. Ông càng phấn khởi hơn khi phát hiện tiếng nước chảy ở ngay căn phòng lao này của họ. Vậy cũng đồng
nghĩa là nếu cứ từ trên tường đục lỗ ra bên ngoài thì sẽ có
cơ hội thoát ra khỏi ngục lao bằng đường hầm. Người cha không kìm được sự vui
sướng, đánh thức con trai, nói cho cậu biết phát hiện động trời này của ông.
Người con lắc đầu: "Việc này sao có thể chứ? Như hoàn cảnh chúng ta bây giờ, không có điều kiện gì cả, khắp nơi đều là lính canh ngục đi tuần tra." Người cha cổ vũ con trai: "Không có gì là không thể! So với việc
ngồi ở đây đợi chết, chi bằng tranh thủ cho bản thân một
cơ hội sống. Mỗi ngày chúng ta đục một ít, rồi cũng sẽ có ngày làm thành một đường hầm." Thấy người cha kiên quyết như thế, con trai đành thuận theo.
Vậy là hai cha con
lợi dụng thời gian sinh hoạt cá nhân để tìm dụng cụ đào đất, đục lỗ. Họ tìm được những viên đá, cây gỗ sắc bén, thậm chí còn tìm được nửa cây mâu. Nửa cây mâu này đã tăng thêm sự tự tin và sự
dũng cảm cho họ. Người cha
nói dối là có
thói quen vẽ tranh, mượn bút và giấy từ tay lính canh ngục, vẽ một
bức tranh dùng để che miệng hầm.
Buổi sáng, hai cha con không khác gì những tù nhân khác. Tối đến, họ bắt đầu
hành động bí mật. Đây là một nhiệm vụ đầy khó khăn,
nguy hiểm. Hai người luân phiên canh gác, một người trong số đó
che chở. Khi một người đang đục lỗ, người còn lại sẽ cố ý phát ra tiếng
ngáy rất lớn. Cứ như vậy, một năm qua rồi lại một năm, có nhiều lúc, người con sắp kiên trì không nổi nữa nhưng người cha vẫn luôn hết sức tự tin mà
động viên cậu, miêu tả với cậu
cuộc sống ngoài kia tươi
đẹp thế nào.
Mười năm sau, cuối cùng thì hai cha con cũng đục được một đường hầm. Vào một đêm trăng cao gió mát nọ, họ thành công chạy trốn khỏi ngục tù. Vũ Vương long trọng tiếp đãi hai người. Một năm sau, Vũ Vương phạt Trụ, hai cha con lập được chiến công.
Kiên trì suốt mười năm vẫn như một ngày, điều này không phải ai cũng có thể làm được. Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu cố gắng, hai cha con
ngoan cường ấy chính là sự diễn giải tốt nhất.
Câu chuyện thứ tư
Ông Châu Vĩ Côn tổng giám đốc
điều hành khu vực Trung Hoa của tập đoàn IBM đã nói: "Kiên trì rất quan trọng, ở mỗi một thời kỳ đều có một số khó khăn riêng. Thời kỳ đầu
bạn không kiên trì thì rất có thể sẽ
từ bỏ. Chức vụ của bạn càng cao,
sự kiên trì,
cố chấp của bạn càng quan trọng".
Châu Vĩ Côn 56 tuổi từng được
mệnh danh là "bậc
thầy dự đoán" nhưng rất ít người có thể đoán được bước tiếp theo của IBM cũng như của Châu Vĩ Côn. Ngày nay, chủ tịch kiêm tổng giám đốc điều hành khu vực Trung Hoa của tập đoàn IBM, ông Châu Vĩ Côn được xem là tấm
gương mẫu mực cho các giám đốc điều hành khác. Mô hình hoạt động trọng
phục vụ của ông trở thành đối tượng noi theo của ngành
công nghệ máy tính.
Ngu Công dời núi, Tinh Vệ lấp biển và nhiều câu chuyện khác đều nói với chúng ta:
Dù cho là
làm việc gì, nếu không kiên trì đến cùng mà bỏ dở giữa chừng, vậy việc có
đơn giản đến đâu cũng chỉ có thể sắp thành lại hỏng. Ngược lại, chỉ cần có
ý chí kiên trì bền lâu thì việc khó đến mấy cũng sẽ rất đơn giản.
Đương nhiên, không phải sự kiên trì nào cũng có thế đạt được thắng lợi.
Ví dụ như chúng ta làm một việc gì đó, tuy bạn đã cố gắng hết mình, không chút
buông lỏng nhưng cái bạn đón nhận được lại là thất bại. Lúc này, xin bạn đừng tự trách. Bởi vì, dù rằng bạn là
người thất bại nhưng chỉ cần bạn đã nỗ lực hoàn thành
công việc của mình, tận hết lực của bản thân. Thế thì có thất bại, bạn cũng vẫn là
kẻ mạnh.
Rốt cục, thành công không hề
có con đường tắt nào. Nếu như phải nói có đường tắt, vậy thì đường tắt duy nhất của nó chính là kiên trì. Kiên trì là con đường tắt thu hoạch được thành công có
hiệu quả nhất, đơn giản nhất. Nhận biết đúng một phương hướng, không cần tiêu hao quá nhiều tế bào
não của bạn, bạn cứ đi về phía trước, đừng quay đầu, cũng đừng nhìn Đông trông Tây,
tin tưởng bản thân mình, bạn nhất định sẽ đi đến đích cần đến.