Câu chuyện người thợ xây cũng tương tự như chuyện đời của chúng ta. Cũng như người thợ già kia, chúng ta thường tạo dựng một đời sống hào nhoáng, tạm bợ, đua đòi không chú trọng tới phẩm chất của nó. Nhiều khi ngồi kiểm điểm những sự bê bối của mình trong quá khứ, chúng ta thấy mình đang phải cam chịu những hậu quả của nó.
Người thợ xây nọ đã
làm việc rất chuyên cần và hữu hiệu trong nhiều năm
cho một hãng thầu xây dựng. Một ngày kia, ông ngỏ ý với hãng muốn xin
nghỉ việc về hưu để
vui thú với gia đình.
Hãng thầu rất tiếc khi thiếu đi một người thợ
giỏi đã tận tụy nhiều năm. Hãng đề nghị ông
cố gắng ở lại giúp hãng xây một căn
nhà trước khi thôi việc. Ông ta nhận lời.
Vì biết mình sẽ giải nghệ, cùng với sự miễn cưỡng, ông ta làm việc một cách tắc trách qua quít, xây dựng căn nhà với những vật liệu
tầm thường, kém chọn lọc, miễn có một bề ngoài
đẹp đẽ mà thôi.
Mấy tháng sau, căn nhà đã hoàn thành. Người chủ hãng mời ông đến, trao cho ông chiếc
chìa khóa của ngôi nhà và nói: “Ông đã
gắn bó và làm việc rất tận tụy với hãng trong nhiều năm, để
tưởng thưởng về sự đóng góp của ông cho sự
thịnh vượng của hãng, chúng tôi xin tặng ông ngôi nhà vừa xây xong!”
Thật là bàng hoàng! Nếu người thợ biết mình sẽ xây cất căn nhà cho
chính mình thì hẳn ông ta đã làm việc
cẩn thận hơn và
chọn lựa những vật liệu có
phẩm chất hơn. Sự làm việc tắc trách chỉ có mình ông biết và nay thì ông phải
sống với căn nhà mà ông biết rõ là kém phẩm chất như thế nào.
Câu chuyện người thợ xây cũng tương tự như chuyện đời của chúng ta. Cũng như người thợ
già kia, chúng ta thường tạo dựng một
đời sống hào nhoáng, tạm bợ, đua đòi không chú trọng tới phẩm chất của nó. Nhiều khi
ngồi kiểm điểm những sự bê bối của mình trong
quá khứ, chúng ta thấy mình đang phải
cam chịu những
hậu quả của nó.