Khi còn bé, Victor đã từng gặp một ông lão
ăn mày đáng thương gõ cửa xin ăn. Lúc ấy đang là giữa
mùa đông, bên ngoài gió tuyết không ngừng thổi,
ông lão ăn xin vừa
đói vừa lạnh.
Mẹ Victor trên tay chỉ còn vẻn vẹn mấy đồng
tiền lẻ, nhưng đều đưa hết
cho ông lão
ăn mày. Victor nhìn mẹ cảm thấy thật khó hiểu.
Người mẹ nói với Victor: “Chúng ta ăn ít đi một bữa thì
có thể cứu sống
được một mạng người”. Victor lớn lên trong hoàn cảnh luôn chứng
kiến những
lời nói và
việc làm mẫu mực của
cha và mẹ.
Nhưng, cha của cô gái là một vị quan tòa, không muốn
con gái mình cưới một người thanh niên nghèo chỉ có
hai bàn tay trắng. Vì vậy, ông đã nói: “Khi nào cậu kiếm được đủ 10 ngàn (bảng Anh) thì mới nhắc tới hôn sự này”.
Daniel,
bạn của Victor, là một
họa sĩ
trẻ tuổi, đang ở
nhà vẽ một bức
chân dung về
người ăn mày. Anh ta mời một người ăn mày đến
làm người mẫu. Người này ăn mặc quần áo cũ rách, khom người, một tay chống gậy, một tay cầm bát hướng về phía trước, trên trán còn hằn sâu vài nếp nhăn.
Victor nhìn thấy vậy trong lòng xúc động vì
nhớ đến người ăn mày năm xưa ở trước cửa nhà mình.
Trò chuyện một lúc, anh biết được người bạn của mình trả cho ông lão đó
tiền công là 10 xu/1 giờ. Victor không khỏi
xấu hổ vì sự
keo kiệt của anh bạn. Lúc này, người gác cổng trước nhà đến báo, Daniel có người tìm gặp vì thế anh ta vội đi và để Victor
ngồi lại với ông lão ăn mày.
Victor nhìn thấy bộ dạng đáng thương của ông lão, tay không
tự chủ được mà đưa vào túi quần, móc móc một lúc. Cuối cùng cũng móc ra được một bảng Anh tiền xu. Thừa dịp Daniel còn chưa quay lại, Victor liền mau chóng nhét
đồng xu vào tay ông lão. Ông lão ăn mày ngẩng đầu lên nhìn Victor có chút kinh ngạc, rồi tiếp nhận mà không nói một lời nào.
Sau đó, trong một lần tụ họp bạn
bè, Victor gặp lại Daniel, anh ta bèn hỏi thăm xem bức chân dung người ăn mày của Daniel đã hoàn thành chưa? Daniel nói cho Victor biết, ông lão ăn mày kia vốn dĩ chính là nam tước Alfred Adler, một vị
danh môn vọng tộc. Sản
nghiệp của ông ấy nhiều vô kể, hàng năm đều tặng tiền
từ thiện rất lớn cho các tổ chức và trường
đại học. Ông sở dĩ muốn để Daniel vẽ mình thành một tên ăn mày cũng bởi lòng hiếu kỳ, muốn xem xem khi mình là một tên ăn mày thì bộ dạng sẽ như thế nào?
Victor nghe xong tình huống
chân thật này trong lòng cảm thấy
xấu hổ vô cùng vì sự khinh suất lỗ mãng của mình khi đó. Victor nghĩ: “Người ta là
phú ông tiền tỷ, còn ngươi chỉ có một đồng bảng Anh tiền xu mà đến
bố thí sao? Thật là không biết
lượng sức mình!”.
Không lâu sau đó, Victor nhận được một bức thư
do nam tước Alfred Adler gửi đến. Trong thư viết: “Chàng trai trẻ, ta vì sự
lương thiện, chính trực và
tấm lòng nhân ái của cậu mà cảm thấy
tự hào. Ta được Daniel kể cho nghe về câu chuyện tình yêu đẹp đẽ của cậu. Bức thư này có lẽ có thể giúp cậu biến câu chuyện tình yêu đẹp đẽ ấy này thành
sự thật”.
Trong bức thư còn kèm theo một tấm thiệp chúc mừng, bên trong kẹp tờ chi phiếu 10 ngàn bảng Anh. Trong đó có đề: “
Lễ vật thành hôn dành cho anh Victor cùng cô Alister! Một lão ăn mày kính tặng!”.