Đời trước của người ta đã tích rất nhiều phúc, vì vậy người ta sống
tốt. Nếu đã
suy nghĩ như vậy, chúng ta đời này còn cần phải
cố gắng gấp bội! Kỳ thực, nhân sinh chính là phải nói đến
duyên phận…
Buông tâm
Người sống, không cần phải nhất nhất
tranh giành mọi thứ. Nước trong quá không có
cá, người xét nét quá thì không có bạn.
Tranh với người
nhà, mình thắng, thân tình không còn;
Tranh giành là lý, thua là tình,
tổn thương là chính bản thân.
Nhân sinh,
giàu có về
tâm hồn mới là quan trọng nhất. Nếu như có
ham muốn về
vật chất, sẽ luôn cảm thấy chưa đủ, cái này mới chính là nghèo; trái lại,
đời sống vật chất
nghèo khó, cũng không ảnh hưởng đến sự phong phú của tâm
hồn, thấy đủ thường
vui, đó là mới giàu có thực sự.
Nhân tâm là đối ứng lẫn nhau, bạn
nhường cho người khác một bước, người khác sẽ nhường bạn một bước. Nhân tâm giống như con đường, càng so đo, càng chật hẹp; càng
rộng rãi, càng thoáng đạt.
Đừng so đo cùng
quân tử, họ sẽ trả lại gấp bội; đừng so đo với
tiểu nhân, họ sẽ đưa bạn vào thế bí.
Khoan dung, nhìn có vẻ như là vì người khác,
thực tế là mở ra con đường trong lòng mình.
Buông bỏ
Hôm nay là chuyện lớn, đến
ngày mai đã thành chuyện nhỏ; năm nay là chuyện lớn, qua năm sau đã thành chuyện cũ; đời này chuyện lớn, đến đời sau đã là truyền thuyết, chúng ta cùng lắm cũng chỉ là người trong câu chuyện.
Tâm đơn giản,
thế giới liền đơn giản, hạnh phúc mới có thể sinh sôi; tâm
tự do, cuộc sống sẽ tự
do, đến chỗ nào cũng đều
vui vẻ.
Lúc đắc ý hãy
bình thản, lúc thất ý hãy nghĩ thoáng. Nhân sinh có rất nhiều thứ có thể buông xuống. Chỉ cần buông được, mới có thể đạt được.
Khoan dung hơn,
rộng lượng hơn một chút, phẩy tay,
cười một cái, tất cả những điều không vui đều trở thành
quá khứ.
Nhân tâm
Tình cảm,
không thể qua loa;
lòng người, không thể đùa bỡn; duyên phận, không thể phung phí. Đem tình trao tình, mới có được tình cảm
chân thật; tình yêu
bình đẳng, mới có thể có chân tâm.
Tích đức mặc dù không có người nhìn, nhưng trời biết đất biết. Người
làm việc thiện, phúc dù chưa đến, họa đã rời xa; người làm việc
ác, họa dù chưa đến, phúc đã rời bỏ.
Người làm
việc thiện như cỏ trong vườn xuân, không thấy mọc bao nhiêu, nhưng mỗi ngày một tăng; người
làm việc ác, như đá mài dao kéo, không thấy hao mòn gì, nhưng ngày một suy giảm.
Phúc họa không ngẫu nhiên, tất cả đều tại tâm, cái đáng
sợ của làm việc ác, không phải là do bị người phát hiện, mà là ở tự mình biết; các đáng khen của làm việc thiện, không ở lời tán dương của người khác, mà ở sự bình thản của chính mình.
Khoảng trống
Chừa cho mình một khoảng trống, sẽ giúp cho tâm hồn hô hấp
thoải mái. Khi bạn thăng quan tiến chức, chừa một khoảng trống để suy nghĩ, chớ để đắc ý làm
đầu óc mụ mị.
Khi bạn
đau khổ, chừa một khoảng trống để
an ủi bản thân, chớ để đau khổ đè nặng tâm hồn.
Cảm kích người làm bạn tổn thương, bởi vì họ đã tôi luyện
ý chí của bạn;
Cảm kích người đánh bạn, bởi vì họ đã loại bỏ
nghiệp chướng của bạn;
Cảm kích người vứt bỏ bạn, bởi vì họ đã dạy bạn
tự lập;
Cảm kích người đã ngáng chân bạn, bởi vì họ đã củng cố
năng lực của bạn;
Cảm kích người đã trách cứ bạn, bởi vì họ giúp bạn
sáng suốt.
Cảm tạ tất cả những người giúp bạn trở nên cứng cỏi, hãy sống biết
ơn thế giới này, cuộc sống sẽ càng trở nên đặc sắc.
Nhân sinh, chẳng qua là một ly trà, đầy cũng tốt, vơi cũng tốt, không cần phải tranh giành; đậm cũng tốt, nhạt cũng tốt, đều có hương vị; nhanh cũng tốt, chậm cũng tốt, thì cứ thế vậy; ấm cũng tốt, lạnh cũng tốt, nhìn nhau
mỉm cười.
Nhân sinh, bởi vì
quan tâm, cho nên khổ sở; bởi vì
hoài nghi, cho nên tổn thương; bởi vì
xem nhẹ, cho nên bình thản; bởi vì không
cố chấp, cho nên hạnh phúc.