Kiếp người ngắn ngủi mấy chục năm, thoáng chốc đã chỉ là cát bụi. Con người đối với nhau lại thường xuyên ganh đua, đấu đá, trong “tình, danh, lợi” mà ngày đêm hao tâm tổn chí, cuối cùng mang theo được những gì?
Con người “tranh giành” rốt cuộc là vì điều gì?
Trong
thế giới ồn ào này, người ta
lừa gạt,
oán trách nhau,
đố kỵ nhau đều là kết
quả của sự tranh giành. Công khai tranh giành, âm thầm tranh giành, tranh giành
lợi ích lớn, tranh giành
lợi ích nhỏ, hôm qua tranh giành, hôm nay tranh giành. Rốt cuộc, suy
cho cùng, “tranh giành” cũng chỉ để thỏa
tâm ích kỷ mà thôi.
Một khi tranh giành được “
quyền và
tiền” trong tay thì
hạnh phúc sẽ
mất đi. Tranh giành được “thanh
danh” thì
niềm vui cũng sẽ không tồn tại. Những thứ không thuộc về bản thân mà tranh giành được sẽ khiến tâm
bất an.
Không tranh giành chẳng lẽ là điều không
tốt? Cho dù chỉ giảm tranh giành xuống một chút,
coi nhẹ những thứ mà mình cho là quan trọng đi một chút, mọi người sẽ phát hiện rằng nhân tâm của mình thoáng chốc đã trở nên
rộng rãi, thế giới thoáng chốc trở nên to lớn.
Để giảm bớt “tranh giành”, hãy quan niệm:
Người nhiều tiền hay ít tiền, đủ ăn là được rồi!
Người vợ phàn nàn nhiều hay ít, lo việc nhà là được rồi!
Con cái dù làm tiến sĩ hay bán hàng ngoài chợ cũng được, an tâm là được rồi!
Nhà to hay nhà nhỏ có thể ở được là được rồi!
Trang phục có thương hiệu hay không, có thể mặc được là được rồi!
Ông chủ không tốt, có thể chịu được là được rồi!
Hết thảy phiền não, có thể giải được là được rồi!
Rất
nhiều chuyện nghĩ thoáng ra sẽ tốt, mọi người đều tốt, vạn sự đều tốt!
Người tốt, mình tốt, thế giới đều tốt. Nói ngắn gọn lại,
biết đủ là tốt nhất!