1. Mỗi người có một câu chuyện cuộc đời riêng
Trên chuyến tàu hỏa, một chàng trai 24 tuổi nhìn qua cửa sổ và hét lên phấn khích: “
Cha ơi, nhìn cây cối đang tụt lại phía sau kìa!”. Người cha mỉm
cười trìu mến trong khi cặp
vợ chồng trẻ ngồi đối diện nhìn họ với sự thương hại.
Một lúc sau, chàng trai lại kêu lên: “Cha ơi, những đám mây đang chạy đua với chúng ta kìa!”.
Cặp
vợ chồng không thể cưỡng lại nữa và nói nhỏ với người cha: “Sao ông không đưa cậu ấy đi chữa trị vậy?”. Người cha từ tốn với một
nụ cười trên môi: “Có chứ, và chúng tôi vừa trở về từ bệnh viện đây.
Con trai tôi bị mù bẩm sinh, và hôm nay là ngày đầu tiên nó
được nhìn
thế giới với chính
đôi mắt của mình”.
Bài học: Mỗi người trên thế giới đều có một câu chuyện riêng. Khi chưa biết ngọn ngành thì
đừng nên
phán xét bất kỳ ai.
Sự thật về họ
có thể làm
bạn phải ngạc nhiên đấy.
2. Câu chuyện về Đại tá Harland Sanders và món gà rán KFC
Từng có một người
đàn ông trung niên khốn
khổ,
sống trong một căn
nhà nhỏ, lái một chiếc
xe cà
tàng và sống dựa vào 99 USD trợ cấp an sinh
xã hội mỗi tháng. Ở tuổi 65, ông nhận ra mình không thể tiếp tục
cuộc sống này nữa, rằng mọi thứ phải
thay đổi. Ông đã tìm lại những điều mình có thể làm và nhận ra hầu như những người bạn của ông đều thích món gà mà ông chế biến. Và ông
quyết định đây sẽ là thứ giúp
thay đổi cuộc đời mình.
Sau rất nhiều năm sống uể oải, ông rời khỏi Kentucky và đi khắp nước Mỹ để bán công thức chế biến gà của riêng mình. Ông
cho các chủ nhà hàng sử dụng công thức của mình
miễn phí, chỉ để đổi lại một tỷ lệ rất nhỏ của
lợi nhuận. Nghe thì dễ dàng nhưng
thực tế, ông đã bị
từ chối hơn 1.000 lần.
May mắn, ông đã không
bỏ cuộc, bởi ông biết công thức của mình là thứ rất đặc biệt. Sau khi bị từ chối lần thứ 1.009, ông đã nhận được sự đồng ý đầu tiên. Với
thành công này, Đại tá Hartland Sanders đã làm một cuộc “cách mạng” thay đổi cách
ăn thịt gà của
người Mỹ. Kentucky Fried Chicken, thường được gọi là KFC, được sinh ra từ đó.
Bài học: Không bao giờ là quá
muộn để
bắt đầu. Đừng bao giờ
từ bỏ và hãy luôn giữ vững
niềm tin vào bản thân. Thành công sẽ đến với những người
kiên trì đến cùng.
3. Giá trị của mỗi người
Một diễn giả
nổi tiếng bắt đầu cuộc
nói chuyện của mình bằng cách giơ lên một tờ
tiền trị giá 50 USD và hỏi
đám đông dưới kia là những ai muốn có tờ tiền này. Tất nhiên, gần 200 người tham dự đồng loạt giơ tay.
Ông nói rằng, ông sẽ đưa nó cho một người bất kỳ trong hội trường, nhưng trước đó hãy để ông làm một điều. Sau khi nhận được sự đồng ý từ đám đông, ông thả tờ tiền xuống đất và giẫm đi giẫm lại lên nó. Tờ tiền 50USD tất nhiên đã trở nên nhàu nát và bẩn thỉu, nhưng khi ông hỏi lại những ai vẫn muốn có nó, 200 cánh tay vẫn được đưa lên.
“Các
bạn thân mến, tôi vừa mới chỉ cho bạn một bài học vô cùng quan trọng. Cho dù tôi đã làm gì với tờ tiền này, các bạn vẫn muốn có nó bởi nó không hề
mất đi giá trị. Nó vẫn là 50 USD. Cũng giống như những
khó khăn và
vùi dập mà cuộc sống này có thể đổ ập lên bạn. Chúng sẽ khiến bạn cảm thấy
mệt mỏi, cảm thấy bản thân vô giá trị
hay vô dụng. Nhưng đừng bao giờ để
suy nghĩ đó xâm chiếm. Dù việc gì xảy ra, bạn luôn phải biết mình vẫn có những giá trị riêng của bản thân. Đừng bao giờ
quên điều đó!”.
4. Ngân hàng đặc biệt
Hãy thử tượng tượng bạn có một
tài khoản ngân hàng và mỗi ngày nó được tự động nạp vào 86.400 USD. Tuy nhiên, tài khoản này không giữ nguyên mà nó sẽ bị hao hụt dần, vào cuối ngày nó sẽ trừ đi số tiền bạn không
chi tiêu đến. Bạn sẽ làm gì? Để những đồng đô la đó phí hoài?
Tất cả chúng ta đều có một ngân hàng như vậy. Tên của nó là
Thời gian. Mỗi
buổi sáng, nó nạp vào cho bạn 86.400 giây. Mỗi đêm, nó trừ đi khi bạn không sử dụng đến. Nó không cộng dồn từ ngày này
sang ngày khác, không cho phép thấu chi để bạn mượn bù từ ngày này cho ngày khác. Mỗi ngày, tài khoản đó lại bắt đầu lại từ đầu và bạn sẽ không thể lấy lại nếu đã bị mất đi.
Một cặp
mẹ con lạc đà đang nằm
nghỉ ngơi dưới tán cây. Lạc đà
con hỏi lạc đà
mẹ: “Tại sao chúng ta lại có những cái bướu hả mẹ?”.
Lạc đà mẹ mất một chút thời gian suy nghĩ rồi
trả lời: “Chúng ta là động vật
sa mạc, vì thế chúng ta cần những cục bướu để lưu trữ chất béo phòng trường hợp không có thức ăn con ạ”.
Lạc đà con lại hỏi: “Vậy tại sao chân chúng ta dài và bàn chân lại tròn hả mẹ?”
Lạc đà mẹ trả lời: “Chúng giúp ta
đi bộ trong sa mạc dễ dàng hơn con ạ”.
Lạc đà con ngừng lại một chút và lại hỏi: “Thế sao lông mi của chúng ta lại dài thế ạ? Đôi khi nó
cản trở tầm nhìn của con…”.
Lạc đà mẹ trả lời: “Hàng lông mi dài và dày này sẽ giúp
bảo vệ đôi mắt con khỏi gió cát sa mạc”
Chú lạc đà con trầm ngâm rồi nói: “Con hiểu rồi. Vậy những cục bướu sẽ giúp lưu trữ
dinh dưỡng khi chúng ta ở sa mạc, đôi chân dài để đi qua sa mạc và lông mi dày để bảo vệ đôi mắt khỏi cát sa mạc… Vậy thì sao chúng ta lại đang ở sở thú vậy mẹ?”
Bài học: Tạo hóa đã cho lạc đà những đặc điểm để có thể chống chọi với bão cát sa mạc, rong ruổi đến những miền đất. Nhưng khi ở trong sở thú, những điều đặc biệt mà nó có cũng trở nên vô dùng. Với
con người cũng vậy, những kỹ năng và
khả năng chỉ thực sự hữu ích nếu bạn ở đúng nơi và đúng thời điểm. Nếu không, đó chỉ là một sự
lãng phí.
6. Bài học ở trường
Có một nhóm 4
sinh viên tụ tập và tiệc tùng thâu đêm. Họ quên mất rằng
ngày mai có một bài kiểm tra quan trọng và bỏ bẵng việc
học hành. Sáng hôm sau họ bàn bạc với nhau và quyết định một
kế hoạch để thoát khỏi việc kiểm tra khi chưa có chữ nào trong đầu.
Họ tự bôi dầu mỡ và bụi bẩn lên người và nói với Hiệu trưởng rằng mình có đi đến một đám cưới tối qua nhưng giữa đường xe bị nổ lốp và họ phải
vất vả đẩy xe về nhà, không kịp ôn bài. Hiệu trưởng
cảm thông và đồng ý cho họ kiểm tra lại vào 3 ngày sau.
3 ngày sau họ
tự tin đến trường bởi đã học hành rất kỹ. Từng người đưa đưa vào các phòng thi khác nhau và ở đó họ thấy bài kiểm tra chỉ với 2
câu hỏi:
1. Tên của bạn (1 điểm)
2. Lốp xe nào bị nổ (99 điểm)