Có một anh chàng tên Đậu, ngay từ khi chào đời chàng Đậu đã bị gọi là
ngốc. Được cái tính tình anh
lương thiện, vì thế mọi người rất
quý mến.
Nhà Đậu tương đối khá giả, nên đã bỏ
tiền “mua” một
cô gái về
làm vợ cho cậu.
Đêm tân hôn, Đậu len lén đến bên cạnh
cô dâu. Cô dâu
khóc òa lên, xót xa cho
số phận hẩm hiu, chỉ vì gia đình không có tiền nên mới phải lấy cái gã khờ khạo này. Đậu thấy vợ khóc thì hỏi: “Vợ ơi vợ, vợ làm sao thế, có phải tại Đậu không?”
Cô gái không
trả lời,
buồn bã nằm xuống giường. Đậu
ngồi cạnh nhìn cô, một lúc sau thì
ngủ gật.
Cô gái nói: “Đừng có ngủ chung với tôi, tránh xa tôi ra ngay.” Đậu
buồn bã lắm, nhưng không dám nói câu nào,
sợ vợ bỏ đi, nên đành tìm một góc tường để ngủ.
Cưới nhau mấy ngày, trong nhà cần phải mua mấy thứ nên Đậu cùng vợ đi chợ, hai người mua được rất nhiều đồ. Khi đi qua một cửa hàng đồ
trang sức, Đậu nhìn thấy một cây trâm cài tóc rất
đẹp, nên dừng lại hỏi bao nhiêu tiền?
Người bán nói 200 ngàn, cô gái vốn không có tiền, nên nói với Đậu rằng mình có cài tóc rồi, không cần phải
lãng phí tiền đâu. Bản thân cô cũng không muốn người trong nhà Đậu
hiểu lầm.
Đậu thấy vợ không mua nên tự mình mua luôn, rồi nói: “Em là vợ của anh, phải biết cách
ăn mặc cho đẹp chứ!”
Nói xong, Đậu lấy tiền trả cho người bán, rồi cầm cây trâm đưa cho vợ. Cô gái rất ngạc nhiên và động lòng trước cử chỉ quan
tâm chân thành của Đậu. Từ hôm đó, cô dần dần
chấp nhận người chồng
ngốc nghếch này.
Một ngày, hai vợ chồng đi ra ngoài. Trên đường về nhà, vợ Đậu bị một nhóm lưu manh
buông lời trêu chọc. Đậu vì
bảo vệ vợ đã ẩu đả với bọn chúng, bất ngờ một tên rút dao chém Đậu hai nhát rồi bỏ chạy.
Vợ Đậu
vội vàng chạy tới, khóc lóc không ngừng. Đậu thì thào dỗ dành vợ: “Em đừng khóc, Đậu
có thể bảo vệ được em mà, nhưng giờ Đậu thấy khó thở quá, em có thể gọi một tiếng “ông xã” không?”
Cô gái không ngờ được đến lúc thập tử nhất sinh này, Đậu còn nghĩ tới mình như vậy. Thực sự cô đã coi Đậu là chồng từ cái ngày mua trâm cài tóc kia, cô khóc nói: “Ông xã, anh có sao không?” Đậu nhìn vợ với
ánh mắt tràn ngập
hạnh phúc rồi từ từ ngừng thở…
Nghe lời Phật dạy vợ chồng ăn ở với nhau, trông cậy vào nhau lúc ốm đau hoạn nạn, chứ lúc khỏe mạnh, thảnh thơi, chắc gì ai lại cần tới ai. Dù sướng khổ hay vui buồn, hay gặp lúc nguy nan hoạn nạn thì cũng phải yêu thương đùm bọc nhau, đó mới là phải đạo. Đạo nào sâu cho bằng duyên phận vợ chồng.
Người chồng là tay trái, người vợ là tay phải. Tay trái sờ tay phải không có cảm giác gì. Nhưng nếu đến một ngày, tay trái chảy máu, tay phải nhất định sẽ giúp cầm máu.
Rồi tay trái ngứa
ngáy, tay phải nhất định sẽ gãi ngứa cho tay trái.
Có một ngày, tay trái cầm đồ
mệt mỏi, tay phải nhất định sẽ giúp tay trái bưng đồ.
Cho nên nhất định không được
ghét bỏ tay phải của
bạn, lại càng
không thể ghét bỏ tay trái của bạn. Bởi vì tay trái nắm tay phải mới tạo nên
cuộc đời trọn vẹn, nắm bàn tay của nhau tới tận
cuối đời,
giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn,
bình đạm mới thật là yên vui.