Vậy thì rốt cuộc chúng ta đã nhận
được những gì, và đã đánh
mất những gì?
Cái mất thứ nhất: Yên lòng
Mặc dù không có điều hòa, nhưng vẫn mát mẻ yên tĩnh, không khí thật trong lành…
Bây giờ, ở căn nhà lớn
rộng rãi, rất cao, rất
đẹp, nhưng lầu trên lầu dưới cửa luôn phải đóng chặt, cổng, hàng rào phòng hộ bao kín xung quanh nhà. Tuy vậy, vẫn nơm nớp
lo sợ bị mất
trộm.
Khi còn bé, hàng xóng láng giềng như người một nhà,
gần gũi thân mật, có
đồ ăn ngon liền mang
sang cho nhau. Nhà ai có chuyện, mọi người xung quanh đều đến chung tay
giúp đỡ…
Ngày nay, chúng ta cùng ở trong một cộng đồng, thậm chí sát vách, ở cùng một tầng lầu, mỗi ngày đều gặp mặt nhau, nhưng có khi hoàn toàn không biết nhà bên cạnh là ai.
Khi còn bé, mấy đứa
con nít ở nông thôn thích nhất là ra sông ra đồng bắt tôm
cá, hoặc lẻn vào vườn hái mấy
quả dưa leo, trái cây tươi ngon
ăn tại chỗ…
Ngày nay, trong siêu thị, cá con nào cũng to,
rau quả đóng gói trông cũng rất đẹp. Nhưng mà cho dù có rửa bao nhiêu lần, vẫn lo lắng chưa sạch, không ai dám chắc đồ mình ăn là có đảm bảo
hay không.
Cái mất thư 4: An toàn
Khi còn bé,
trẻ nhỏ luôn tụm 5 tụm 3 trên đường
vui cười đùa giỡn, đuổi bắt nhau, thỉnh thoảng cũng chỉ có mấy con chó vàng chạy ngang qua, đám trẻ lượm sỏi ném chúng cười thích thú…
Ngày nay, xã gội
phát triển đi lên, đường càng ngày càng rộng,
xe cộ cũng càng nhiều. Tuy nhiên, đi đường luôn phải chú ý,
không thể thoái mái nô đùa như xưa, bởi vì
nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào!
Cái mất thứ 5: Náo nhiệt
Khi còn bé, chỉ một số nhà có TV, cứ đến xế chiều, đều có người bưng chén đi sang
hàng xóm xem TV. TV tuy là trắng đen, hình ảnh cũng không rõ, nhưng người xem thì lại rất đông, đôi khi còn chen chúc, cảm giác thật là náo nhiệt.
Ngày nay, mỗi người có trên mình một chiếc
điện thoại thông minh, đi đâu cũng không rời cái
điện thoại. Điện thoại ấy, đi đến chỗ nào có thể phát TV đến đó, tuy nhiên khi mọi người gặp nhau, lại ai xem của người đấy.
Khi còn bé, tiệm
chụp ảnh không nhiều lắm, một năm cùng lắm cũng chỉ được đi chụp ảnh một vài lần. Mỗi tấm hình đều rửa ra thì mới xem được, nên ai cũng cho vào khung ảnh, giữ gìn thật
cẩn thận kỹ càng. Mỗi lần lấy ra xem, đều là ngập tràn những
hồi ức!
Ngày nay, có khi vài năm cũng không đến tiệm chụp ảnh, camera, điện thoại,
ipad… lúc nào cũng ở bên người. Tự chụp, chụp đồ ăn, chụp phong cảnh…
Đôi khi, chụp nhiều đến nỗi đầy cả bộ
nhớ, nhưng những hồi ức, những lưu niệm thực sự thì lại chẳng có mấy!
Ngày xưa, quần áo
con nít chỉ có vài
màu sắc đơn giản, hơn nữa còn mặc lại quần áo cũ của anh chị để lại, nhưng mỗi bộ đều là bảo bối của chúng ta, vô cùng thích thú, vô cùng
hài lòng!
Ngày nay, quần áo đủ màu sắc, kiểu dáng khác nhau, tủ quần áo treo đầy ắp, nhưng luôn cảm thấy mình còn thiếu, không đủ đẹp, không có quần áo như ý để mặc…
Cái mất thứ 8: Đơn giản
Khi còn bé, đồ chơi không có nhiều, chỉ là những thứ bi, bao cát, dây chun,… không phong phú, nhưng chúng ta có thể chơi một trò chơi cả ngày, mà vẫn thấy
vui vẻ!
Xã hội phát triển càng lúc càng nhanh, chúng ta cũng càng ngày càng
bận rộn. Ngày nay, trong
điện thoại di động lúc nào cũng có
bạn online, trong nhà ai cũng có đồ chơi đắt
tiền. Mặc dù khoa
học kỹ thuật đã mang đến các loại hình
giải trí vô cùng đa dạng, nhưng chẳng còn có
bạn bè thân mật khăng khít như khi còn bé nữa.
Cái mất thứ 9: Tự do
Khi còn bé, cả vùng chỉ có một rạp chiều
phim, thậm chí người dân
bình thường không đi xem được, có thể xem lại trên TV cũng không nhiều!
Có khi trong thôn chiếu phim ngoài trời, đám bạn chúng ta liền tụ tập lại với nhau, leo lên cây,
ngồi trên mái nhà, mang theo hạt dưa ở nhà đi cùng nhau nhấm nháp,
niềm vui thật vô tận!
Ngày nay, rạp chiếu phim ngày càng nhiều, phim 3D, phim Hollywood… tha hồ tuyển chọn.
Xếp hàng mua vé, chọn vị
trí trên mạng hết sức tiện
lợi dễ dàng. Tuy nhiên, khi đến xem, người ngồi bên cạnh là ai cũng không biết. Toàn là khách đến xem, xem xong ai về nhà lấy!
Ông nội lấy bà nội, chỉ cần nửa đấu gạo;
ba lấy
mẹ, cũng chỉ cần nửa con trâu.
Chỉ cần vậy là có thể
kết hôn, nhận một tờ giấy đăng ký kết hôn, mở một tiệc rượu là xong, đồ ăn cũng chỉ có vài món đơn giản, nhưng thực sự rất vui vẻ. Rồi cứ vậy
sống hạnh phúc với nhau, chẳng biết đến khái niệm người tình bồ nhí là gì.
Ngày nay,
lễ cưới
xa hoa, tiệc tùng đình đám. Tuy nhiên, nhiều đôi lứa sống với nhau dăm bữa nửa tháng đã
chán chường. Thậm chí còn
ngoại tình, đánh
ghen… hầu như nơi nào cũng có.
Quả thực,
cuộc sống ngày nay, chúng ta vẫn luôn cho rằng đủ đầy, phát triển. Tuy nhiên, bên cạnh những điều
tốt, chúng ta đã để vụt mất quá nhiều thứ. Nếu không phải
hổ thẹn thì có thể nói rằng, chúng ta đang ngày càng trở nên ‘
nghèo khó’ nhất thế gian.